Chương 2

Không hề suy nghĩ, do dự, Minh Đại vô thức thuận theo câu nói này, đáp lại theo tiềm thức ở trong đầu: “Tám!”

Mọi việc chỉ trong nháy mắt.

Kiếm gỗ chỉ cách đan điền của Huyền Lăng vài thước.

Trấn Linh Kiếm xoay tròn đã ngừng lại, lơ lửng giữa không trung, khẽ rung động, nhắm thẳng vào tim Minh Đại.

Lúc này Minh Đại đã quên hết mọi thứ, toàn bộ tinh khí thần đều ngưng tụ trên mũi kiếm kia.

Một tấc, một li, một tia!

Huyền Lăng lại thờ ơ, dường như hoàn toàn không để ý đến kiếm gỗ trong tay Minh Đại.

Đúng vậy, ai lại để ý chứ? Chẳng nói đến Huyền Lăng, trong mắt mọi người ở Thường Phong nhai lúc này, kiếm gỗ kia giống như một trò hề, ngay cả cương khí hộ thể bị động kích hoạt của Huyền Lăng cũng không phá nổi.

[Đinh! Đánh phát chết luôn đã được mở]

Bỗng nhiên, Minh Đại chỉ cảm thấy tất cả áp lực sát khí trước đó đều tiêu tan…

Nàng nhìn theo mũi kiếm trong tay.

Vị trí mũi kiếm cũng không hẳn là ở đan điền, còn lệch ba tấc, chỉ có thể nói mũi kiếm ‘chạm’ vào người Huyền Lăng.

Đúng, chính là ‘chạm’, nói đâm thì hơi quá, mức độ tiếp xúc này, dù có đổi thành kiếm thép tinh thật sự cũng không thể làm da người bị trầy, huống chi Huyền Lăng còn có cương khí hộ thể, quần áo ngăn cách.

Nhưng ngay sau đó, chuyện đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.

“Đùng!”

“Bịch!”

Hai tiếng vật thể va chạm với mặt đất vang lên đồng thời, thứ nhất là thân thể Huyền Lăng ngã xuống từ không trung, thứ hai là Trấn Linh phi kiếm rơi xuống đất do mất đi pháp lực chống đỡ.

Cả vách núi im lặng, chỉ còn tiếng gió rít gào quanh năm không ngớt của Thường Phong nhai.

Những người có mặt đều là người tu chân, tất nhiên nhạy cảm với khí cơ, không chỉ là cảnh tượng nhìn thấy bằng mắt, là Kim Đan chân nhân, dù có thu liễm khí tức, trên người Huyền Lăng vẫn luôn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, nhưng ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, tất cả cảm giác tồn tại đó hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.

Dần dần ý thức được chuyện gì đã xảy ra, trong đám đông bắt đầu có tiếng hít thở.

Minh Châu vẫn luôn có thái độ ung dung, lúc này cũng kinh hãi, nụ cười mỉm trước đó biến mất không còn tăm hơi.

Trưởng lão ngoại môn Bồ Anh và Cảnh Vân có tu vi và địa vị cao nhất ở đây, lẽ ra với tư cách là cường giả Kết Đan kỳ thì lúc này nên nói gì đó để ổn định lòng người, nhưng hai người cũng không nói nên lời, Bồ Anh há miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng ‘Hự hự’ đứt quãng từ cổ họng rồi ngậm miệng.

Hai người bị chấn động lớn hơn nữa, giai đoạn tiếp theo của Kết Đan kỳ chính là Kim Đan, càng đến gần, càng biết sự khủng bố của Kim Đan kỳ, huống chi Huyền Lăng còn là cường giả đứng đầu được công nhận trong Kim Đan.

Tồn tại như vậy, giờ đây lại bị một đệ tử Luyện Khí chưa Trúc Cơ dùng phương thức giống như trò đùa… giết chết?

Trong lúc mọi người hoang mang, ngạc nhiên, cảm giác tất cả nhận thức hoàn toàn bị đảo lộn, Minh Đại ở giữa sân quay người lại, nhìn bọn họ.

Thiếu nữ tỉnh bơ, trong tay vẫn là kiếm gỗ vô hại kia.

Nhưng trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy kẻ đứng trước mặt là một con hung thú kỳ dị đáng sợ nào đó, không ai dám nhìn thẳng vào Minh Đại, sợ mình trở thành mục tiêu tiếp theo của kiếm gỗ kia, có người lặng lẽ lùi về sau vài bước, có người âm thầm vận chuyển chân nguyên hộ thể.

Không biết rằng, lúc này trong đầu Minh Đại cũng rất hoang mang…

Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng giết Huyền Lăng thật à?

Giọng nói trong đầu vừa rồi là gì?

Minh Đại nắm chặt kiếm gỗ trong tay, nhìn người Thiên Nguyên tông đang kinh hãi, tạm thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.

“Vù…”

Gió mạnh bỗng nhiên nổi lên, trong phút chốc phong vân biến ảo.

Trên Thường Phong nhai không có đất bùn, toàn là đá núi lởm chởm, sắc nhọn, ở giữa chỉ có một khe núi sâu không thấy đáy, lấy tên ‘Thường Phong’, là vì từ trong khe núi sẽ thổi ra gió núi không bao giờ dứt, nhưng nếu nói gió núi trước đó chỉ có thể thổi làm y phục người ta rối loạn thì gió mạnh bây giờ thực sự có thể so sánh với pháp thuật do tu sĩ Trúc Cơ thi triển.

Mà biến cố lớn nhất không phải gió mạnh trước mắt, mà là dưới chân.

“Rắc, rắc…”

Tiếng nứt vỡ càng lúc càng dữ dội truyền đến từ mặt đất dưới chân mọi người, ngay sau đó là sự rung chuyển kịch liệt.

“Ầm!”

“A!” Mọi việc chỉ trong nháy mắt, toàn bộ rìa vách núi đột nhiên đứt gãy vỡ vụn, dưới chân mọi người không còn điểm tựa, cứ thế rơi xuống trong tiếng kinh hãi hô lớn.

Nhìn từ trên cao, giống như ‘vạch đen’ mảnh dài của Thường Phong nhai bị mở rộng, tựa như mặt đất nứt ra một khe hở.

Nhưng không lâu sau, trong ‘khe hở’ vẫn đang cuồn cuộn gió mạnh và đá vụn, đã có mười mấy độn quang ngự vật bay ra, chính là người Thiên Nguyên tông.

Mọi người rút khỏi phạm vi gió mạnh, tụ tập lại với nhau, Bồ Anh và Cảnh Vân có bối phận cao nhất đảo mắt nhìn xung quanh…

Tất cả đệ tử đều có mặt, trừ Minh Đại và Huyền Lăng… Hoặc nói là, thi thể của Huyền Lăng.

Tình huống này, đột nhiên khiến mọi người ý thức được một điều, Minh Đại vừa giết chết Huyền Lăng, còn là một đệ tử Luyện Khí kỳ, không thể ngự vật phi hành.

Vậy làm sao Minh Đại Luyện Khí kỳ có thể giết chết Huyền Lăng Kim Đan kỳ?

Trong không gian yên lặng, giọng nói trong trẻo của Minh Châu đột nhiên vang lên: “Ta hiểu rồi!”

Mọi người nhìn lại, Minh Châu nghiêm túc nói: “Đáng lẽ là dưới Thường Phong nhai đã xảy ra biến cố, có một việc mọi người đều không biết, thực tế bản thể sư tôn đang bế quan ở sâu dưới vách núi, vừa rồi ở đây chỉ là phân thân do lực lượng của ngài ấy biến ảo…”

“Cái gì?” Minh Châu vừa nói ra lời này, các đệ tử có mặt lại ngạc nhiên.

“Ra là vậy! Vừa rồi là phân thân của Huyền Lăng chân nhân!” Trưởng lão ngoại môn Bồ Anh là người đầu tiên phản ứng lại, rõ ràng có vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Nhất định là dưới Thường Phong nhai đã xảy ra biến cố gì đó, vừa lúc ảnh hưởng đến Huyền Lăng chân nhân, mới khiến phân thân ngã… Khụ… Phân thân mất tác dụng.”

Các đệ tử khác bên cạnh ngẫm lại, cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh giống như ông ta.

Chênh lệch giữa Kim Đan và dưới Kim Đan, giống như chênh lệch giữa phàm nhân và tu tiên giả, Nguyên Anh chân quân tránh thiên kiếp, quanh năm lánh đời không ra, Kim Đan chân nhân chính là chiến lực đỉnh cao nhất trong tu chân giới, Huyền Lăng chân nhân được xưng là người đứng đầu dưới Nguyên Anh, không chỉ là bộ mặt của Thiên Nguyên tông, cũng là cường giả đỉnh cao danh xứng với thực trong tu chân giới, phân thân của hắn ta khiến mọi người ở đây không nhìn ra khác biệt, đây là chuyện rất bình thường.

Lần này mọi người lập tức chấp nhận, dù sao so với việc Minh Đại thật sự dùng kiếm gỗ giết Huyền Lăng, dù thế nào nguyên do này cũng dễ hiểu hơn.

Minh Châu lại quay đầu nhìn Cảnh Vân đang ngẩn ngơ bên cạnh, nhắc nhở: “Cha, chúng ta phải mau chóng thông báo cho chưởng môn.”

“… Đúng.” Lúc này Cảnh Vân mới như từ tỉnh mộng rời mắt khỏi vách núi, sau đó lấy ngọc giản ra, đang định thông báo cho chưởng môn, nhưng còn chưa kịp thi triển pháp quyết…

“Ầm!”

Mọi người chỉ cảm thấy dao động lực lượng đáng sợ truyền đến từ chủ phong nơi xa đặt đại điện tông môn, một mảng ánh sáng xanh lam kèm theo gió mạnh tiếng hạc kêu, bay thẳng về phía này.

Thoắt cái, ánh sáng xanh lam giáng xuống nơi này.

Chưởng môn Thiên Nguyên tông Hồng Hiên chân nhân không còn vẻ trầm ổn ngày thường, sắc mặt còn đen hơn cả đạo bào màu đen trên người, lúc này không kịp thu liễm cả uy áp Kim Đan.

“Bái kiến chưởng môn chân nhân!” Chỉ có Bồ Anh, Cảnh Vân và Minh Châu miễn cưỡng đứng vững được, những đệ tử khác vẫn còn ở Trúc Cơ kỳ thì không chịu nổi, bị dao động lực lượng này chấn động ngã ngửa, không thể ngự vật, ngã thẳng xuống đất.

Sau khi Hồng Hiên chân nhân xuất hiện, không để ý đến mọi người ở đây, mà tế ra một pháp bảo tử đỉnh mang khí tức cổ xưa mạnh mẽ, lơ lửng trên không trung ‘khe nứt’ đã mở rộng.

Pháp bảo tử đỉnh tỏa ra kim quang, chiếu xuống vực sâu không thấy đáy.

Thoáng chốc, dưới ánh sáng vàng chiếu rọi, có thể thấy lờ mờ một cái bóng giống như mây mù hình thành hiện lên, thoạt nhìn giống một loại thú bốn chân nào đó.

Vốn dĩ cái bóng này đang cuộn tròn nằm uể oải, cảm nhận được ánh sáng vàng chiếu rọi, đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm rú về phía ánh sáng:

“Grào…!”

Thoáng chốc, giống như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu đang sôi, toàn bộ khe núi lại sôi trào, gió mạnh tàn phá bừa bãi, uy thế còn hơn cả vừa rồi.

Thấy vậy, Hồng Hiên chân nhân vội vàng thi triển pháp quyết, lát sau, trên tử đỉnh lập tức lại tỏa ra kim quang, mang theo lực lượng phong ấn trấn áp vô tận, ngăn chặn tất cả những biến hóa đáng sợ trong khe nứt.

“Phụt!” Làm xong tất cả, Hồng Hiên chân nhân phun ra một ngụm máu, xem ra đã chịu phản phệ không nhỏ.

“Chưởng môn chân nhân, ngài không sao chứ?” Cảnh Vân bay lại gần hỏi.

Hồng Hiên chân nhân lắc đầu, sắc mặt không hề khá hơn chút nào, ngược lại thêm vài phần hoang mang: “Rõ ràng phong ấn chưa bị phá, tại sao…”

Đang nói thì Hồng Hiên chân nhân khựng lại, dưới Kim Đan đều là con kiến, vừa rồi trong lúc nóng vội, ông ta hoàn toàn không phản ứng kịp, thực ra ở đây còn có nhiều đệ tử tông môn.

Vì vậy ông ta đột nhiên quay đầu, nhìn mọi người ở đây, sau đó chất vấn liên tiếp:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao các ngươi lại tụ tập ở đây?”

“Các ngươi đã nhìn thấy gì?”

Dù bị phản phệ, uy thế Kim Đan của Hồng Hiên chân nhân cũng không phải đệ tử Trúc Cơ có thể chống đỡ được, dưới uy áp này, mọi người ở đây run rẩy như chim cút, không thể động đậy, vô thức muốn thần phục, khai báo tất cả.

Minh Châu sắp đột phá đến Kết Đan kỳ miễn cưỡng chống đỡ được áp lực, đang định mở miệng giải thích thì nghe thấy câu gầm rú đã mất kiểm soát tiếp theo của Hồng Hiên chân nhân:

“Tại sao ngọc giản bản mệnh của Huyền Lăng lại vỡ vụn?”

Trong mơ màng, Minh Đại mở mắt ra, bên dưới là đá lạnh lẽo, trước mắt xám xịt, ánh sáng yếu ớt.

Chưa kịp làm rõ tình huống trước mắt, nàng đã vô thức dựng tóc gáy, bị một loại cảm giác nguy hiểm tột độ bao trùm, giống như bị một tồn tại khủng bố nào đó nhìn chằm chằm… Không, không phải giống như!

Minh Đại đột nhiên ngẩng đầu…

Trên cao, một đôi mắt to lớn đỏ như máu đang nhìn xuống nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play