Sung sướng sau khi hoàn thành phi vụ đầu tiên, Giang Trầm Ý ôm lấy mười lăm nghìn điểm công đức vừa kiếm được, cảm thấy mãn nguyện mà nằm dài trên chiếc trường kỷ.
Là cửa hàng trưởng của Siêu thị Công Đức, 30% hoa hồng này chính là tiền lương của cậu, cũng là phúc lợi mà siêu thị chuẩn bị để bảo vệ cho các cửa hàng trưởng mỗi đời. Có nhiều công đức như vậy trong người, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình trở nên cường tráng hơn không ít, dù bề ngoài không nhìn ra bất kỳ thay đổi nào.
“Thảo nào cha là một tướng quân cổ đại mà lại đánh không lại ba ba, thì ra là vì nguyên nhân này.” Cậu nhắm mắt lẩm bẩm, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh của hai người thân yêu nhất khi còn ở thế giới này. Nghĩ ngợi một lúc, nụ cười trên mặt cậu càng thêm dịu dàng.
Nhưng mà, cứ vào những lúc này, lại luôn có kẻ đến phá đám.
“Giang Trầm Ý.”
Nghe thấy giọng nói này, Giang Trầm Ý mặt không cảm xúc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gia đình ba người nhà họ Lục lại tìm đến lần nữa.
Có lẽ vì đã vạch mặt nhau, nên lúc này trên mặt ông bà Lục hoàn toàn không còn nụ cười giả nhân giả nghĩa trước đó, đến diễn kịch cũng lười diễn.
“Năm mươi triệu lần trước nói, cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Chàng trai nằm trên trường kỷ chậm rãi ngáp một cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía họ.
Thái độ thờ ơ này của cậu khiến ông Lục cảm thấy mình bị coi thường. Quen thói trịch thượng bao năm, ông ta làm sao chịu nổi thái độ này, trong lòng lập tức bùng lên một cơn tức giận.
“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Tai điếc hay sao mà không nghe thấy?”
Giang Trầm Ý chỉ cảm thấy bọn họ quá ồn ào. Tiếc là lúc này không có tai nghe hay nút bịt tai, nếu không cậu đã đeo lên ngủ tiếp rồi.
Thấy cậu vẫn dửng dưng không hề lay chuyển, lửa giận trong lòng ông Lục càng bốc cao hơn. Cũng không hiểu vì sao, cứ nhìn thấy bộ dạng này của Giang Trầm Ý là ông ta lại cực kỳ bực bội!
“Cậu ra đây cho tôi!” Ông ta hét về phía cửa sổ, tiếc là trường kỷ cách cửa sổ hơi xa, tay không thể vươn tới được.
Ngay lúc ông ta đang định xem có nên trèo qua cửa sổ vào không, thì Lục Cảnh An đi theo phía sau họ đã đến trước cánh cửa lớn màu xám, đưa tay định đẩy cửa ra. Nhưng có lẽ sức hắn quá yếu, cánh cửa không hề nhúc nhích.
Thấy vậy, ông Lục lập tức từ bỏ ý định vào qua cửa sổ, nổi giận đùng đùng tung một cú đá vào cánh cửa lớn.
Rầm một tiếng, cánh cửa không sao cả, còn ông Lục thì đau đớn ôm lấy cẳng chân ngã lăn ra đất. Cánh cửa này trông như làm bằng gỗ, nhưng lúc đá vào ông ta lại cảm giác như đá phải kim loại, lực phản chấn thiếu chút nữa đã hất văng ông ta ra ngoài.
“Ba ba, ba sao vậy!”
“Ông xã!”
Lục Cảnh An và bà Lục ngồi xổm xuống bên cạnh ông Lục, lo lắng nhìn ông ta. Lúc này ông Lục đau đến nhe răng trợn mắt, chẳng còn chút phong độ nào, mặt mày dữ tợn.
Mà Giang Trầm Ý, ngay lúc ông ta động chân, đã đứng bên cửa sổ, đôi mắt âm u như có giông bão đang tụ lại.
“Tùy ý xâm nhập Siêu thị Công Đức, khấu trừ 500 điểm công đức!”
Giọng nói của cậu lúc này mang theo âm sắc kim loại lạnh lẽo. Tấm bình phong tám cánh nền đen chữ vàng kia loé lên một luồng hắc quang.
Ngón tay Giang Trầm Ý khẽ ngoắc một cái, dẫn đường cho luồng hắc quang đó đáp xuống người ông Lục. Làn sương xám quanh quẩn bên người ông ta trở nên đậm đặc hơn không ít, và sau khi ông Lục đứng dậy, giữa hai hàng lông mày của ông ta cũng xuất hiện một vệt hắc khí nhàn nhạt. Nếu có đại sư tinh thông tướng số nhìn thấy ông Lục lúc này, chắc chắn sẽ buột miệng nói một câu kiểu như “Thưa ông, ấn đường của ông biến đen rồi”.
Nhưng thật đáng tiếc, ba người này đều không nhìn thấy cảnh tượng đó, câu nói kia của Giang Trầm Ý họ cũng không nghe thấy. Chỉ có ông Lục mơ hồ cảm thấy cơ thể hơi ớn lạnh, nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều.
“Đau chết mất!”
Ông Lục được hai người dìu, chậm rãi đứng lên. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt không chút tình cảm nào của Giang Trầm Ý.
Ông ta đột nhiên hối hận. Đứa con trai như vậy, để lại cho nó năm mươi triệu làm cái gì!
“Ban đầu ta định cho cậu năm mươi triệu, tiền đã chuẩn bị xong hết rồi, đều ở trong tấm thẻ vô danh này. Chỉ cần cậu đồng ý liên hôn, số tiền này tùy cậu sử dụng.”
Ông ta cười lạnh một tiếng, cằm hất lên cao, dù vừa mới chật vật thảm hại nhưng lúc này vẫn cố làm ra vẻ bề trên.
“Nhưng bây giờ, ta không muốn nữa. Không có tiền, cậu cứ tiếp tục trông coi cái siêu thị cũ nát này, từ từ mà trải qua cuộc sống nghèo khổ cùng cực mấy chục năm đi!”
Ông ta không tin, không có tiền mà người này còn có thể tiếp tục cười mà sống được!
Bà Lục từ đầu đến cuối không nói gì, đối với quyết định của chồng, bà ta cũng không phản đối.
Còn về phần Lục Cảnh An, Giang Trầm Ý thấy vẻ ngoài hắn tỏ ra lo lắng, nhưng thực chất đáy mắt lại ẩn giấu nụ cười đắc ý. Dù trong lòng hắn vui sướng thế nào, lúc này hắn vẫn phải mở miệng khuyên ông Lục một chút: “Ba ba, anh ấy là con ruột của ba mà…”
Lời còn chưa dứt, ông Lục đã ngắt lời hắn: “Ta không có đứa con bất hiếu như vậy! Hơn nữa, con không phải cũng là con trai ta sao? Cho nó năm mươi triệu không bằng để lại cho con!” Ông ta hung hăng nhìn Giang Trầm Ý, cố gắng tìm kiếm một tia hối hận trong mắt chàng trai.
Nhưng thật đáng tiếc, người này không những không có chút hối hận nào, mà còn gật mạnh đầu: “Tôi cũng không có người nhà như các người. Hẹn không bao giờ gặp lại.”
Nói xong, cửa sổ lập tức đóng sập lại, rõ ràng là sợ đối phương trèo qua cửa sổ vào.
“Hừ!” Đầu óc ông Lục ong lên một tiếng, tức đến muốn ngã quỵ. Ông ta thở hổn hển vì tức giận, trong lòng quyết định không bao giờ quan tâm đến đứa con trai này nữa, liền đùng đùng bỏ đi.
Bà Lục dìu ông ta cùng đi, trước khi đi đến một cái liếc mắt cũng không dành cho Giang Trầm Ý.
Lục Cảnh An trước khi lên xe còn quay đầu lại nhìn tiệm tạp hóa nhỏ này một cái. Gã này đã trút bỏ bộ mặt ngây thơ, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý và chế nhạo. Con ruột thì sao chứ? Chẳng phải vẫn thua hắn, đứa con nuôi này sao! Hơn nữa, hắn cảm thấy đầu óc Giang Trầm Ý có vấn đề, thà trông một cái siêu thị rách nát cũng không cần năm mươi triệu. Đúng là thần kinh!
Chỉ là nói vậy thôi, hắn vẫn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề liên hôn kia…
Không ngờ rằng, ngay khi họ vừa lái xe đi khỏi, Giang Trầm Ý đang nằm trên trường kỷ bỗng búng tay một cái.
“A a a!”
Giây tiếp theo, hai bánh trước của chiếc xe phụt một tiếng, nổ lốp, khiến những người trên xe đột ngột chúi người về phía trước.
Giang Trầm Ý nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, cười lạnh một tiếng: “Đúng là một đám thần kinh!”
Tự dưng chạy đến làm cha mẹ mình, tự dưng muốn cậu đi liên hôn, rồi lại tự dưng nổi giận… Đây không phải thần kinh thì là gì? Mình mà không gây cho họ chút phiền phức, thật sự coi mình là quả hồng mềm dễ bắt nạt à!
Luồng hắc quang kia có thể khiến người ta xui xẻo một thời gian, đủ để gia đình này không còn tâm trí đến quấy rầy cậu nữa.
Người nhà họ Lục bị Giang Trầm Ý động tay động chân, sau khi phát hiện xe bị nổ lốp, chỉ đành tự bắt xe rời đi. Kết quả là giữa đường, họ suýt chút nữa bị một chiếc xe tải tông từ phía sau. Cả họ và tài xế, bốn người bị dọa đến hồn vía lên mây. Nhưng kỳ lạ là, tài xế không sao cả, còn ba người kia ít nhiều đều bị va chạm.
Lên xe lại lần nữa, quãng đường tiếp theo cũng không thuận lợi, không phải đột nhiên xe chết máy thì cũng là kẹt xe nghiêm trọng, hoặc là gặp phải tài xế mắc hội chứng nóng giận khi lái xe, cái mặt đỏ tía tai vì tức giận của đối phương khiến ba người tưởng rằng giây tiếp theo hắn sẽ lao tới đâm vào xe mình!
Khó khăn lắm mới đến được sân bay, lại nghe thông báo chuyến bay bị hoãn, cụ thể hoãn đến mấy giờ cũng không biết. Mà lúc này đã là bảy giờ tối!
“Hay chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút?” Bà Lục đề nghị, giọng có chút yếu ớt.
Bộ dạng quá mức thê thảm cùng vẻ mặt thẫn thờ vì chưa hết kinh hãi của ba người khiến không ai nhận ra họ là người nhà họ Lục ở tỉnh Dung.
Ông Lục hít sâu một hơi, dùng tay ấn mạnh vào huyệt thái dương, tùy tiện vuốt lại tóc rồi lắc đầu: “Không, cứ ở đây chờ đi.”
Bây giờ chỉ hy vọng không bị hoãn quá lâu, như vậy họ về đến nơi còn có thể ngủ một giấc ngon lành!
“Ba ba, con đi thông báo cho Tiểu Trần biết tin chuyến bay bị hoãn.” Tiểu Trần là tài xế nhà họ, không đi cùng họ đến Hoa Thành lần này.
Ông Lục im lặng gật đầu, tìm phòng chờ hạng thương gia ngồi xuống.
Ba người trên đường đi đã chịu không ít phen kinh hãi, khiến tinh thần đều mệt mỏi. Ngồi trên ghế sofa mềm mại nghỉ ngơi, họ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi họ tỉnh lại, thì phát hiện chuyến bay đã cất cánh mất rồi!
“Tại sao không thông báo cho chúng tôi!” Ông Lục tức đến nghẹn thở, ôm ngực suýt chút nữa thì ngã xuống.
Bà Lục và Lục Cảnh An cũng tức giận vô cùng. Nhân viên đối diện liên tục xin lỗi, nói là do nhân viên phục vụ sơ suất, lơ đễnh, không nhìn thấy ba người họ. Lý do này nghe quá mức qua loa, nhưng tất cả nhân viên phụ trách phòng chờ hôm đó đều nói như vậy – họ thật sự không nhìn thấy sự xuất hiện của ba người này.
Nhưng bây giờ xin lỗi thế nào cũng vô ích, máy bay đã bay đi mất rồi, họ muốn quay về chỉ có thể đặt lại vé. May mắn là chuyến bay tiếp theo cũng chỉ cách đó hai tiếng đồng hồ. Đợi đến khi họ về tới tỉnh Dung thì đã là chiều ngày hôm sau, tài xế Tiểu Trần gần như đã đợi họ cả ngày.
Vì chờ người, Tiểu Trần cũng không dám ngủ nhiều, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ ngày càng dày đặc để đưa ông chủ về nhà. Nhưng lái xe trong tình trạng mệt mỏi thực sự không ổn. Do sơ suất của Tiểu Trần, ở lối ra đường cao tốc, xe của họ đã đâm thẳng vào lan can ven đường. Cả bốn người đồng loạt nhập viện.
Ngay khoảnh khắc họ vào bệnh viện, phía Giang Trầm Ý nghe thấy một tiếng “đing” vang lên. Cậu mở mắt ra, một tờ giấy A4 từ từ rơi xuống mặt mình.
Tờ giấy chia làm hai phần nội dung. Phía trên là một bức ảnh chụp cảnh ba người nhà họ Lục bị đưa vào bệnh viện. Bên cạnh họ còn có một người đàn ông đứng đó, trông hoàn toàn vô sự, chỉ có ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và mờ mịt.
“Phụt, mình nhớ là luồng ám khí đó đâu có uy lực lớn như vậy.”
Giang Trầm Ý cười nói, giọng cậu vang vọng trong siêu thị. Lời này cậu không phải nói với người khác, mà là nói với chính siêu thị. Đây là một siêu thị có ý thức của riêng mình.
Đối phương không có động tĩnh gì, chắc là đang ngượng ngùng.
Giang Trầm Ý cười hi hi ha ha xem tiếp. Ở cuối tờ giấy, bên dưới tấm ảnh, là tên một người kèm theo một địa chỉ. Ngoài ra không có bất kỳ thông tin nào khác.
Thế nhưng, chỉ một dòng chữ ngắn ngủi đó lại khiến Giang Trầm Ý bật ngay dậy khỏi trường kỷ.
“Thật sự có người mà tiếng lòng có thể truyền đến chỗ ngươi sao…”
Mới hai ngày trước cậu còn thầm phàn nàn loại ủy thác này thực sự hiếm thấy, không ngờ hôm nay đã nhận được.
Cậu nhìn địa chỉ, vừa tìm kiếm vị trí trên bản đồ vừa lao lên lầu hai thu dọn hành lý.
Có thể khiến siêu thị cũng tiếp nhận được tiếng lòng, chắc chắn là một khát vọng cực kỳ mãnh liệt, loại khát vọng này về cơ bản là sắp đến mức điên cuồng rồi. Cho nên, trong tình huống này, chủ nhân của tiếng lòng nhất định đang ở trong trạng thái không tốt lắm.
Giang Trầm Ý nhớ lại một vị khách hàng mà ba cậu từng kể.
Đối phương cũng là do siêu thị ủy thác cho ông, người đó muốn một sự thật. Vì sự thật đó, khách hàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nằm bàn chông và cả việc đập đầu chết ở đại điện. Nếu không phải ba cậu ra tay giúp đỡ, người đó có lẽ đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy sự thật, mà còn chưa chắc đã đổi được.
Giang Trầm Ý cũng lo lắng cho sự an toàn tính mạng của khách hàng, nên sau khi nhận được ủy thác, cậu liền lập tức mua vé tàu cao tốc nhanh nhất để có thể đến được địa điểm đó.
Hai tiếng đồng hồ sau, cậu đã có mặt ở An Thành, cách Hoa Thành hai trăm cây số.
Cùng lúc đó, tại nhà riêng ở An Thành, vợ chồng Lạc Thu Minh đang xảy ra tranh cãi kịch liệt với một người nào đó.