Hả?

Lạc Thu Minh và Trương Miểu Miểu há hốc miệng, ngơ ngác nhìn chiếc bàn tính lại thu nhỏ về kích thước ban đầu trên người chàng trai.

Họ đã bị trừ năm vạn điểm công đức rồi sao? Sao không có cảm giác gì hết vậy?

“Đúng rồi, đã trừ rồi.” 

Họ vô thức hỏi thành lời câu đó. Vừa hoàn thành xong giao dịch đầu tiên của mình, Giang Trầm Ý cười rạng rỡ lạ thường.

Cuối cùng thì, với năm vạn điểm công đức này, cậu có thể nhận được 30% thù lao, tức là mười lăm nghìn điểm công đức! Đó là mười lăm nghìn điểm đó!

Sau đó, cậu chỉ vào ba chai nước Sơn Tuyền và cái chậu nhỏ trước mặt hai người: “Ba thứ này không thu công đức, coi như tôi tặng anh chị, nhưng phải trả tôi bảy tệ.”

Thấy hai người vẫn còn ngây ngốc, Giang Trầm Ý đưa tay huơ huơ trước mặt họ: “Hai người không lẽ đến bảy tệ cũng không muốn trả đó chứ?” 

Bảy tệ này cậu không thể miễn được, đây là quy định rõ ràng của siêu thị, bắt buộc phải thu tiền mặt.

Lạc Thu Minh nhìn cây non xanh biếc đáng yêu trong chậu, rồi lại nhìn nụ cười trên mặt Giang Trầm Ý, tinh thần có chút hoảng hốt. Họ đã vất vả bao nhiêu năm như vậy, điều này… cuối cùng nguyện vọng đã thành sự thật rồi sao?

Giây tiếp theo, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này ôm lấy vợ mình mà bật khóc nức nở.

“Vợ ơi vợ ơi! Miểu Miểu! Chúng ta có hy vọng rồi!” Lời nói ra nghe thật chua xót.

Trương Miểu Miểu không kìm nén được, cũng bật khóc theo.

Hai vợ chồng họ kết hôn bao nhiêu năm, cả hai đều vô cùng yêu thích trẻ con, nhưng trớ trêu thay lại không thể sinh được một đứa nào. Rất lâu trước đây quả thực cô đã mang thai, đáng tiếc lại bị sảy, sau đó thì đến mang thai cũng chưa từng có lại.

Nghĩ đến chuyện mang thai, Trương Miểu Miểu chợt nhớ tới câu nói trước đó của Giang Trầm Ý: “Khoan đã! Lúc nãy cậu nói, tôi bị người khác cố ý hãm hại nên mới sảy thai? Cho nên lần đó không phải là tai nạn ngoài ý muốn đúng không?”

Giang Trầm Ý người hơi nhoài về phía trước, hai tay chống cằm, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào cô: “Thật ra, trong lòng hai người cũng đã nghi ngờ rồi, không phải sao?”

Một câu nói làm hai người đang khóc lập tức bình tĩnh lại. Đúng vậy, họ đúng là đã từng nghi ngờ, chỉ là không có bất kỳ bằng chứng nào. Hơn nữa sau đó lại mãi không mang thai lại được, khiến họ cũng từng nghi ngờ liệu có phải vấn đề nằm ở chính mình hay không.

Vẻ nghi hoặc trên mặt họ quá rõ ràng, Giang Trầm Ý tốt bụng nhắc nhở: “Tôi đề nghị hai người bây giờ tìm một bệnh viện, lén lút đi kiểm tra sức khỏe, chỉ hai người đi thôi là được rồi. Sáng kiểm tra, chiều là có thể lấy báo cáo.”

Tim hai người đột nhiên thót lại, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Giang Trầm Ý.

“Là… là cô ta sao?” Trương Miểu Miểu mở miệng, giọng nói run rẩy. Đối phương gần như nói rõ cho họ biết, tất cả những lần kiểm tra sức khỏe trước đây đều là giả! Điều này khiến Trương Miểu Miểu ngay lập tức nghĩ đến người trợ lý luôn ở bên cạnh mình, cũng là dì út của cô, Trương Hồng.

Tuy nhiên, Giang Trầm Ý lại nhìn về phía Lạc Thu Minh: “Không phải một người, mà là bọn họ.” 

Có thể che giấu vợ chồng hai người nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một người thì không thể làm được.

Vì tin tưởng Giang Trầm Ý, nên lời cậu nói mang đến cho hai người một cú sốc như bom nổ.

Phản bội, bị người quen phản bội, mà còn không chỉ một người quen phản bội.

Trái tim vừa mới hân hoan vì có được cây non của hai người lập tức như bị đóng băng, giống như cả người đang trần truồng giữa Nam Cực, đến cả suy nghĩ cũng gần như đông cứng lại.

“Bốp bốp!” Hai tiếng vỗ tay vang dội đánh thức họ.

“Bình tĩnh một chút. Điều quan trọng nhất của hai người bây giờ là đặt cây non an toàn trong một tuần, sau đó hãy từ từ tính sổ.”

Hai vợ chồng ôm lấy ngực mình, lồng ngực đau nhói vì tim đập dữ dội. Nhưng đau mới tốt, đau đớn mới có thể khiến họ bình tĩnh lại.

Lạc Thu Minh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn vợ mình, chỉ thấy trên mặt Trương Miểu Miểu hoàn toàn không còn vẻ chết lặng trước đó, ánh mắt sắc bén như dao găm. Lúc này cô, giống hệt hình ảnh lần đầu tiên anh gặp cô mười mấy năm trước, cả hai hình ảnh như trùng khớp lại làm một.

Vợ anh, một ảnh hậu quốc tế, lại bị chuyện con cái giày vò đến mức ánh mắt cũng không còn chút ánh sáng nào.

“Miểu Miểu…” Giọng anh lại nghẹn ngào đôi chút.

Trương Miểu Miểu thở ra một hơi, cô cảm thấy trạng thái của mình tốt hơn bao giờ hết, tinh thần cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Đi xử lý tốt chuyện này trước đã, nếu không đợi đến lúc mang thai sẽ không tiện.” Giọng cô kiên định lạ thường.

Cô và Lạc Thu Minh nhìn nhau, cuối cùng trên người hai vợ chồng cũng có chút sinh khí.

Nhìn họ từ vẻ tuyệt vọng ban đầu trở nên đầy ý chí chiến đấu như hiện giờ, Giang Trầm Ý trong lòng cũng rất hài lòng. Người tốt thì nên có báo đáp tốt, đúng không!

Hai vợ chồng bưng chậu cây đứng trước mặt cậu, đồng loạt cúi đầu chào. 

Giang Trầm Ý không né tránh, cậu xứng đáng nhận được sự tôn kính này.

“Chúng tôi đi kiểm tra sức khỏe trước, đợi điều tra xong chuyện này sẽ lại đến tìm ngài. Chúng tôi hy vọng lúc cây kết trái ngài cũng có mặt ở đó.” Đối với một chàng trai nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, Lạc Thu Minh kính trọng đến mức thay đổi cả cách xưng hô.

Thấy Giang Trầm Ý nhíu mày, Trương Miểu Miểu vội tiếp lời: “Chúng tôi cũng là lo lắng đến lúc đó có chuyện gì bất trắc… làm lãng phí quả này.”

Giang Trầm Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô nói cũng không phải không có lý. Càng trân trọng thì càng phải cẩn thận, lỡ như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người họ cũng không có năm vạn điểm công đức thứ hai để đổi cây non mới.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Trương Miểu Miểu phản ứng nhanh hơn chồng mình nhiều, cô vội mở mã QR trên điện thoại: “Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi, vừa hay để tôi trả tiền cho cậu.” Bảy tệ kia cô vẫn luôn không quên.

Cũng đúng. Giang Trầm Ý biết ý của cô, nhưng chỉ cần mọi chuyện không đi quá xa, cậu cũng sẽ không từ chối. Hơn nữa…

Cậu nhìn số tiền cô chuyển khoản nhiều hơn bảy tệ, đầu tiên là gửi trả lại, sau đó chỉ nhận đúng bảy tệ cuối cùng.

“Tôi đã nhận đủ thù lao rồi, đưa thêm nữa thành ra tôi tham lam mất. Nhưng mà tôi lại có một việc cần hai người giúp đỡ.”

Vợ chồng hai người vốn đang cảm thấy bất an khi thấy cậu từ chối nhận tiền, vừa nghe nói cần giúp đỡ, mắt lập tức sáng lên.

“Ngài cứ nói! Cần chúng tôi làm gì, vợ chồng chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức!” Họ không nói thêm những lời như không phạm pháp này nọ, từ hành vi trước đó của Giang Trầm Ý đã đủ thấy rõ phong cách làm việc của cậu.

“Không phải chuyện gì phiền phức lắm đâu. Hai người là khách hàng đầu tiên của tôi, cửa hàng này của tôi không tiện quảng cáo, cho nên muốn dựa vào hình thức khách cũ giới thiệu khách mới để thu hút khách hàng.”

Lời này đúng mà cũng không hoàn toàn đúng. 

Siêu thị Công Đức đúng là không thể chủ động mời chào khách, nhưng đôi khi tiếng lòng của khách hàng quá mãnh liệt sẽ dẫn đến sự cộng hưởng của siêu thị, hình thành cái gọi là "ủy thác", lúc đó cậu sẽ phải tự mình đi một chuyến. Tuy nhiên, loại ủy thác này đòi hỏi tình cảm phải cực kỳ mãnh liệt, người có thể làm được điều đó cũng vô cùng hiếm hoi, cậu không thể cứ ngồi không ở siêu thị chờ việc được.

Giang Trầm Ý nói xong, hai vợ chồng lập tức đồng ý, sau đó còn hỏi thêm về yêu cầu đối với khách hàng. Họ nhìn ra được, siêu thị này không phải ai cũng có thể bước vào.

“Yêu cầu thì rất đơn giản, là người tốt là được.” Giang Trầm Ý sợ họ hiểu lầm ý mình, lại giải thích thêm: “Người tốt mà tôi nói, không phải là chưa từng làm chuyện xấu, chỉ cần việc tốt làm nhiều hơn việc xấu và những lỗi lầm đã phải trả giá là được.”

Yêu cầu của cậu đối với khách hàng không nhiều cũng không hà khắc, thậm chí có thể nói là rộng rãi.

Nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến hai người rơi vào trầm tư sâu sắc: “Nhưng chỉ như vậy thôi cũng chưa chắc đã vào được đây, trừ phi đối phương có nguyện vọng mãnh liệt.”

Giang Trầm Ý chỉ vào Lạc Thu Minh: “Giống như anh lúc trước ở bờ sông vậy, cách cả hai trăm mét mà tôi còn nghe được tiếng lòng của anh.” 

Chỉ có người mang nguyện vọng mãnh liệt mới có đủ tư cách giao dịch.

Trương Miểu Miểu lúc này có chút không hiểu: “Tại sao nhất định phải có nguyện vọng mãnh liệt?” Cô tưởng chỉ cần có đủ công đức là được rồi chứ?

Giang Trầm Ý nghe thấy câu hỏi này, đột nhiên dừng lại. Câu hỏi này, lúc nhỏ cậu cũng từng hỏi ba mình, tại sao nhất định phải có nguyện vọng mãnh liệt mới có thể trở thành "khách hàng" thực sự.

“Bởi vì lòng người hay thay đổi. Hôm nay tôi không có tiền tôi muốn tiền, ngày mai tôi bị bệnh tôi muốn khỏe mạnh, ngày kia tôi thấy mình xấu xí rồi lại muốn xinh đẹp. Những thứ này cũng không cần quá nhiều công đức, nếu đều thỏa mãn hết, vậy sau đó thì sao? Thế giới này sẽ loạn mất.” 

Cậu thuật lại lời ba mình nói lúc trước.

Công đức thứ này, nói thật, người nghèo rất khó tích lũy đủ số lượng lớn, trừ phi tổ tiên tích âm đức, rồi tích lũy đến đời mình. Nhưng người giàu có lại cực kỳ đơn giản, quyên góp chừng mười triệu tệ ít nhất cũng có thể kiếm được vài vạn điểm công đức. Nếu họ có thể tùy tiện ước nguyện, vậy thì người giàu trên thế giới này cái gì cũng có thể có được.

“Thậm chí họ có thể kéo dài tuổi thọ.”

Lạc Thu Minh và Trương Miểu Miểu lập tức tròn mắt, hơi thở chợt ngừng lại trong giây lát. Tuổi thọ… cái này cũng có thể giao dịch sao?

Giang Trầm Ý cười cười, không nói gì, nhưng thái độ đó của cậu đủ để nói lên tất cả.

Cả ngày hôm nay hai người cứ ở trong trạng thái kinh ngạc và vui mừng xen lẫn, lúc rời đi, trong mắt vẫn còn chút thẫn thờ.

Tiễn họ xong, Giang Trầm Ý cũng đóng cửa, không bán hàng nữa, rồi quay về lầu hai.

Lầu hai có hai phòng ngủ, một phòng ngủ chính của cậu, phòng còn lại là phòng ngủ phụ của ba và cha cậu. Cậu đi vào phòng ngủ phụ, mọi thứ bên trong vẫn giữ nguyên trạng thái trước khi họ biến mất.

“Hôm nay con đã tiếp được khách hàng đầu tiên, cũng đã mở ra cánh cửa đó.” Cậu ngồi xuống bên bàn làm việc, nhìn tấm ảnh trên bàn lẩm bẩm.

Trong ảnh có hai người đàn ông đang cười với ống kính. Người đàn ông trông ôn tồn lễ độ là ba cậu, người còn lại trông cường tráng hơn nhưng cười có chút ngượng ngùng là cha cậu. Giờ đây, cả hai người họ đều đã rời đi, không biết đã đến thế giới nào rồi.

Cậu lải nhải kể lại những chuyện xảy ra gần đây với tấm ảnh, nói xong thì gục xuống bàn, ngón tay chậm chậm chọc vào tấm ảnh trước mặt.

“Con nhớ hai người, hai người thật nhẫn tâm, nói đi là đi…” Giang Trầm Ý nghẹn ngào một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Ba! Cha! Con sẽ kinh doanh siêu thị thật tốt.” Cậu sẽ không quên lời mình đã nói năm đó, và sẽ luôn thực hiện nguyên tắc của mình.

Trong mắt cậu lóe lên những tia sáng, như ngọn lửa đang cháy, khẽ nhảy múa trong căn phòng tối tăm.

Lúc này, ở một nơi khác, Lạc Thu Minh và Trương Miểu Miểu ôm chậu cây trở về khách sạn.

Vừa về đến phòng đặt cây non xuống, điện thoại di động của Trương Miểu Miểu liền vang lên. 

Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, ánh mắt Trương Miểu Miểu lập tức trở nên sâu thẳm lạnh lẽo, chỉ là cô đã che giấu rất tốt cảm xúc này, không hề để lộ ra trong giọng nói: “Alo? Dì út ạ?”

Bên kia không biết nói gì đó, khiến Trương Miểu Miểu cười một cách mỉa mai. Nhưng giọng cô nghe qua vẫn trầm lặng, thiếu sức sống: “Không có gì… Cháu đến chỗ A Minh thăm anh ấy thôi. Không cần đâu, dì không cần qua đây, ngày kia cháu về rồi, ngày mai cháu đến bệnh viện nhi thăm bọn trẻ.”

Sau khi cúp điện thoại, câu đầu tiên Trương Miểu Miểu nói là: “Anh đoán xem, tại sao dì ấy lại không muốn em có con?”

Hai vợ chồng nhìn nhau, đều bật ra một tiếng cười khổ.

Còn có thể là lý do gì nữa? Chẳng phải là vì khối tài sản kếch xù của họ sao!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play