Tháng bảy ở Hoa Thành, tiết trời chưa quá oi bức. Gió nhẹ hiu hiu thổi, quả là thời điểm lý tưởng cho một giấc ngủ trưa.

Giang Trầm Ý đang lim dim trên chiếc trường kỷ, sắp chìm vào giấc ngủ thì một giọng nói già nua bỗng vang lên ngay trên đầu: "Tiểu Ý, cháu có trong đó không?"

Chàng trai trẻ giật mình mở mắt. Không rõ do ánh nắng quá chói chang hay vì lý do nào khác mà màu mắt cậu trông nhạt lạ thường. Cậu trở mình ngồi dậy khỏi trường kỷ, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ của tiệm tạp hóa nhỏ.

Ngoài cửa có hai người đang đợi, một già một trẻ, nhìn khuôn mặt thì đoán là hai ông cháu.

"Ông Trương, ông muốn mua gì ạ?" Cậu ngáp một cái, giọng lười biếng hỏi.

Cậu thiếu niên đi theo ông nội mình ban đầu còn đang lẩm bẩm chê bai cái tiệm tạp hóa cũ nát này, nhưng khi nhìn thấy Giang Trầm Ý, cậu ta lập tức bị gương mặt của chàng trai thu hút.

Đúng vậy, cậu ta là một người mê cái đẹp. Tuy tuổi không lớn nhưng tự nhận gu thẩm mỹ thuộc hàng thượng thừa. Chưa kể, ban đầu cậu ta cứ ngỡ chủ tiệm tạp hóa này phải là một ông lão cùng thế hệ với ông nội mình, ai ngờ lại là một trai trông chỉ hơn cậu vài tuổi.

Mà phải nói đến gương mặt kia, đó là gương mặt tràn đầy sức sống và linh khí nhất mà cậu từng thấy, đặc biệt là đôi mắt!

Cậu thiếu niên tròn mắt nhìn chằm chằm Giang Trầm Ý, trong đầu lơ mơ nghĩ, sớm biết ông chủ ở đây đẹp thế này, cậu đã gọi mấy đứa bạn nữ trong lớp đang mê mẩn idol Hàn Quốc đến đây rồi. Để hỏi xem: Anh ấy đẹp hơn hay idol của các cậu đẹp hơn!

Trong lúc cái đầu nhỏ của cậu đang miên man suy nghĩ, Giang Trầm Ý đã trò chuyện phiếm xong với ông Trương. Một lúc sau, ông Trương mới nhớ ra mục đích mình đến đây: "Tiểu Ý à, cháu còn loại nước Sơn Tuyền lần trước không? Cho ông một thùng nhé."

Nước Sơn Tuyền?

Cậu thiếu niên lập tức hoàn hồn, không hiểu sao ông nội lại muốn đến đây mua thứ nước này.

"Còn ạ, nhưng quy tắc của cháu thì ông rõ rồi mà." Con ngươi Giang Trầm Ý khẽ lóe lên, dưới ánh mặt trời lại ánh lên một tia sáng màu vàng nhạt.

Ông Trương vội vàng gật đầu: "Rõ, ông rõ mà."

Giang Trầm Ý quay người vào trong tiệm, đi về phía sau tấm bình phong đặt cạnh trường kỷ. Không lâu sau, cậu ôm một thùng nước quay trở lại.

Cậu đặt thùng nước lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, lấy từ bên dưới ra một chiếc bàn tính màu vàng kim, gảy lách cách vài tiếng trước mặt hai ông cháu rồi nói: "Hai mươi tệ ạ."

Ông Trương lấy từ trong túi ra hai tờ mười tệ đưa cho Giang Trầm Ý, rồi bảo cháu trai mình bê thùng nước về nhà.

Cậu thiếu niên nhìn kỹ mấy chai nước, phát hiện trên thân chai chẳng hề có lấy một cái nhãn mác.

"Ông ơi, đây là hàng không rõ nguồn gốc mà!" Cậu ta lập tức căng thẳng.

Cậu liếc nhìn chàng trai đang mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: Đừng tưởng đẹp trai là được bán hàng rởm nhé, mình sẽ đi tố cáo!

Lời vừa dứt, tai cậu đã bị ông nội véo: "Không rõ nguồn gốc cái đầu con ấy! Đừng lằng nhằng nữa, xách về nhà mau!"

"Á! Ông... đừng... đau đau đau!"

Dưới cái nhìn nghiêm khắc của ông nội, cậu thiếu niên đành miễn cưỡng bê thùng nước lên. Trước khi đi, cậu còn cố liếc nhìn Giang Trầm Ý một cái, ánh mắt như muốn nói "Anh đẹp trai thật đấy" nhưng cũng đồng thời cảnh báo "Đẹp thì đẹp chứ tôi vẫn tố cáo anh đấy nhé!".

Bộ dạng trẻ con đó khiến Giang Trầm Ý không nhịn được cười. Thấy cậu cười, mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng.

Ngay giây sau, cậu lại bị ông nội véo tai: "Nhìn cái gì mà nhìn, đi nhanh lên! Nước Sơn Tuyền này là thứ tốt đấy, ông nội mày nhờ uống cái này mà huyết áp hạ xuống đấy!"

"Đây đúng là nước Sơn Tuyền thật hả ông? Chắc chắn là không pha thêm thuốc gì chứ?"

"Ông nội mày già rồi nhưng chưa có lẩm cẩm, có pha thêm gì hay không chẳng lẽ ông không biết, cần mày nói chắc?"

Giang Trầm Ý nhìn theo bóng hai ông cháu đi xa dần, đoạn xoay người định quay lại trường kỷ ngủ tiếp.

Chiếc trường kỷ kê sát tấm bình phong tám cánh, nền đen tuyền điểm xuyết những họa tiết chữ màu vàng kim trông vô cùng uy nghi, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài cũ kỹ, xập xệ của tiệm tạp hóa. Mà phía sau tấm bình phong là những dãy kệ hàng san sát, bên trên bày đủ loại hàng hóa, đều là những thứ nếu bị tuồn ra ngoài chắc chắn sẽ gây nên tranh đoạt – những vật phẩm cực kỳ quý hiếm.

Ví dụ như loại nước Sơn Tuyền vừa bán đi, không chỉ có tác dụng hạ huyết áp, giảm mỡ máu mà còn có thể trị được các loại bệnh lặt vặt khác.

Thế nhưng, những thứ được gọi là vật phẩm quý hiếm này lại là những món đồ tầm thường nhất trong siêu thị.

Ở góc sâu nhất của tiệm là một cánh cửa lớn đóng chặt. Cánh cửa này đã bị phong tỏa ở thế giới này suốt hai mươi hai năm qua.

Giang Trầm Ý đứng yên tại chỗ, nheo mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đó một lúc lâu, rồi mới chậm rãi ngáp một tiếng.

"Ngủ thôi, ngủ thôi!"

Cậu vừa nằm xuống trường kỷ chưa được bao lâu thì một giọng đàn ông khác lại cắt ngang cơn buồn ngủ.

"Con là... Giang Trầm Ý, phải không?"

Ba người đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ. Người đàn ông và phụ nữ trung niên đi đầu nhìn cậu với ánh mắt rưng rưng, tràn đầy vẻ kích động. Khi cậu bước tới gần, hai người họ còn đưa tay ra như muốn nắm lấy cánh tay cậu.

Giang Trầm Ý nhíu chặt mày, theo bản năng lùi lại một bước.

Hành động của cậu dường như kích động mạnh đến người phụ nữ, nước mắt bà ta lập tức tuôn rơi: "Con ơi! Con của mẹ!"

Nghe thấy hai chữ "con của mẹ", bước chân Giang Trầm Ý khựng lại, ánh mắt phức tạp nhìn ba người trước mặt.

Ánh mắt và sự dừng lại của cậu lọt vào tầm nhìn của người đàn ông, ông ta lập tức kích động: "Con trai, chúng ta là cha mẹ ruột của con! Tạ ơn trời, cuối cùng chúng ta cũng tìm được con rồi!"

Hai người họ xúc động đến mức nói không thành lời, chỉ biết đứng đó khóc nức nở.

Người thứ ba đứng phía sau cùng, hốc mắt cũng đỏ hoe, khiến gương mặt vốn gầy gò của hắn trông càng thêm tái nhợt.

"Anh... Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được anh!"

Hắn chỉ nói được mấy chữ đó rồi người lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

"Tiểu An!" Đôi vợ chồng trung niên thấy vậy vội vàng đỡ lấy hắn.

Chàng trai ôm ngực thở hổn hển mấy hơi, trông có vẻ sức khỏe không được tốt: "Tìm được anh trai, con thực sự quá xúc động."

Nói rồi, trên gương mặt tái nhợt của hắn thoáng hiện lên một vệt hồng bất thường, trong mắt cũng long lanh ánh lệ.

"Đúng vậy, đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng được đoàn tụ rồi."

Nói đoạn, đôi vợ chồng cũng nín khóc mỉm cười. Cảnh ba người ôm nhau trông vô cùng ấm áp.

Giang Trầm Ý nghiêng đầu, ánh mắt nhìn họ đầy vẻ dò xét và tò mò, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tia vui mừng kinh ngạc. Bộ dạng này không giống như đang nhìn cha mẹ ruột của mình, mà giống như đang xem một bộ phim mới chưa từng thấy hơn.

Đợi chàng trai yếu ớt đứng vững, đôi vợ chồng mới một lần nữa nhìn về phía Giang Trầm Ý: "Con trai, cùng về nhà với chúng ta đi!"

Giọng điệu tha thiết, thật sự giống hệt những bậc cha mẹ cơ cực đã tìm kiếm rất lâu mới thấy lại đứa con ruột thất lạc của mình.

Tiếng nói chuyện của họ hơi lớn, khiến không ít người dân sống gần đó tò mò ló đầu ra nhìn.

Giang Trầm Ý liếc nhìn bọn họ, trên mặt nở một nụ cười ngoan ngoãn. Khi nhận ra sự hài lòng thoáng qua trong đáy mắt ba người kia, nụ cười trên mặt cậu càng sâu hơn.

"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện hẳn hoi đi."

Đôi vợ chồng dường như cũng không muốn bị người khác nhìn ngó, nhanh chóng đồng ý yêu cầu của cậu.

Giang Trầm Ý đóng kỹ cửa sổ, mở chốt cửa lớn bên cạnh, bước ra từ cánh cửa chính đã đóng từ lâu của tiệm tạp hóa.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Cậu không hề có ý định dẫn họ vào trong.

Đôi vợ chồng chẳng hề bận tâm đến điều đó, chỉ có chàng trai gầy yếu là quay đầu lại liếc nhìn tiệm tạp hóa một cái, ánh mắt thoáng vẻ khinh thường.

Mấy người đi về phía chiếc xe màu đen đậu gần đó. Đôi vợ chồng tự nhiên ngồi vào hàng ghế trước, bỏ mặc Giang Trầm Ý đứng bên cửa xe.

Ngay lúc Giang Trầm Ý đang ngắm nghía xem cánh cửa xe không có tay nắm này phải mở thế nào, một bàn tay từ phía sau vươn tới: "Anh, để em mở cửa giúp anh. Xe ở nhà đều là loại này cả, anh nhìn một lần là sau này sẽ biết thôi."

Anh ta ấn vào một vị trí nào đó trên cửa, tiếng "bíp" vang lên, cửa xe từ từ mở ra.

Giang Trầm Ý nhìn sâu vào mắt chàng trai phía sau một cái, không nói gì mà chui vào trong xe.

Ngồi ở ghế lái, đôi vợ chồng thấy cảnh này thì hài lòng gật đầu: "Tiểu Ý à, tuy Tiểu An không phải em ruột của con, nhưng nó không có ác ý với con đâu. Ba mẹ cũng đã nuôi nó bao nhiêu năm rồi, hai đứa nhất định sẽ yêu thương nhau như anh em ruột thịt."

Anh em ruột thịt?

Ba chữ này xoay tròn trong miệng Giang Trầm Ý, suýt chút nữa khiến cậu bật cười.

Người con nuôi ngồi bên cạnh cậu, nghe thấy lời của cha mẹ nuôi, ánh mắt hơi lóe lên một chút. Nhưng rất nhanh, trên mặt hắn lại nở nụ cười dịu dàng, phụ họa theo lời cha mẹ: "Chúng ta vốn dĩ là anh em mà."

"Đúng đúng, hai đứa vốn dĩ là anh em." Đôi vợ chồng như nghĩ ra điều gì, vội vàng sửa lại lời nói.

Giang Trầm Ý tựa đầu vào cửa kính xe, chậm rãi ngáp một cái. Nếu không phải họ tìm đến, giờ này cậu đã sớm ngủ say rồi.

Suốt quãng đường đi, ba người họ chỉ toàn nói về việc tìm được cậu vất vả thế nào, khiến cậu nghe mà mệt rũ cả người.

Họ tìm đến một quán trà. Vừa bước vào trong, Giang Trầm Ý liền để ý thấy vẻ ghét bỏ nhàn nhạt lộ ra trên mặt ba người kia.

Ngồi xuống xong, chàng trai gầy yếu liền không nhịn được mở miệng: "Chỗ này nhỏ quá, không có cả phòng trà riêng nữa. Anh ơi, đợi anh đến tỉnh Dung, em mời anh đi một quán trà khác nhé, ba mẹ và em đều rất thích uống trà ở đó."

Giang Trầm Ý một tay chống cằm, nghe xong lời hắn nói liền bật cười khẽ: "Ồ? Vậy sao? Nhưng tôi không thích uống trà."

Ba người lập tức sững sờ, có lẽ không ngờ cậu lại từ chối thẳng thừng và dứt khoát như vậy.

Thấy bộ dạng của họ, nụ cười của Giang Trầm Ý càng trở nên rạng rỡ hơn: "Mà nói mới nhớ, thì ra mọi người từ tỉnh Dung tới à."

Hai vợ chồng trong lòng thấy hơi khó chịu, rõ ràng đứa trẻ này cười đẹp như vậy, sao bản thân lại cảm thấy có mùi mỉa mai, khó ưa thế này?

"Chúng ta... không... chưa nói sao?"

Giang Trầm Ý trong lòng cười lạnh: Trên đường cứ lải nhải mãi chuyện họ tìm được mình vất vả thế nào, sau này nhất định phải hiếu thuận với họ ra sao, chẳng có lấy một thông tin hữu ích nào.

Đợi người phục vụ pha trà cho ba người kia xong, Giang Trầm Ý chậm rãi uống ly nước lọc mình cố ý gọi, rồi hỏi tiếp: "Xin lỗi nhé, có một vấn đề tôi muốn biết từ lâu rồi. Xin hỏi, mọi người họ gì vậy?"

Từ lúc gặp mặt đến bây giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trong suốt khoảng thời gian đó, cha mẹ ruột của cậu đến một lời giới thiệu bản thân cũng không có. Đừng nói giới thiệu, ngay cả họ của mình là gì cũng chưa từng nhắc tới.

Ba người lập tức ngây người ra. Một lúc sau, người phụ nữ mới cười gượng gạo: "À... Chắc là... tìm được con mừng quá, nên... nên quên mất."

Đúng là rất mừng, chỉ không biết là đang mừng vì cái gì mà thôi.

Giang Trầm Ý lại uống một ngụm nước lọc, ly nước đặt xuống bàn phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.

Không khí lập tức trở nên im lặng và khó xử. Người đàn ông cảm thấy đầu mình hơi đau nhói, niềm vui tìm được con trai ruột trong lòng tức khắc vơi đi một nửa.

Đứa trẻ này, sao lại không biết nể mặt chút nào thế?

"Xin lỗi con, là lỗi của ba mẹ." Ông ta lau mặt, khó khăn nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt lại nhìn lảng đi nơi khác, trước sau không hề dừng lại trên người Giang Trầm Ý.

Nhưng đứa con trai ruột của ông ta lại chẳng có phản ứng gì với lời xin lỗi đó. Điều này khiến tâm trạng ông ta càng tệ hơn.

Quả nhiên là đứa trẻ lớn lên ở nơi quê mùa, cho dù có học trường đại học trọng điểm thì EQ vẫn không theo kịp.

Ông ta thầm lẩm bẩm mấy câu trong lòng, hít sâu một hơi, rồi nở nụ cười thường dùng để đối phó với các đối tác kinh doanh: "Ba họ Lục, tên Lục Phi Vân. Mẹ con họ Văn, tên Văn Bùi Anh. Còn em trai con tên Lục Cảnh An. Nhà chúng ta ở thành phố Cẩm Quan, tỉnh Dung. Gia đình kinh doanh một công ty đầu tư, gia cảnh cũng gọi là khá giả."

Ba chữ "gọi là khá giả" này cực kỳ khiêm tốn, nhưng Giang Trầm Ý biết nhà họ Lục là gia tộc giàu có số một ở tỉnh Dung. Lục Phi Vân không đề cập đến điểm này, Giang Trầm Ý dĩ nhiên cũng không chủ động nhắc tới.

Ông ta nói một tràng, trong lời nói ngoài lời nói đều ám chỉ nhà mình giàu có, cuộc sống sung túc, ý tứ là nếu cậu về nhà thì cũng có thể sống cuộc sống như vậy. Đối với một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường mà nói, đây quả thực là sự cám dỗ khó lòng cưỡng lại.

Cậu cụp mắt không nói gì, trong lòng đang cảm thấy bực bội thì bên cạnh chợt có một luồng hơi ấm áp đến gần.

Người con nuôi từ bên cạnh dịch sát vào cậu, giữa hai người chỉ còn khoảng cách nửa bàn tay: "Anh, chỉ cần anh quay về thì sẽ không cần phải trông coi cái tiệm tạp hóa cũ nát kia nữa, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn nhiều."

Một câu của Lục Cảnh An khiến Lục Phi Vân và Văn Bùi Anh nhớ lại cái tiệm tạp hóa cũ kỹ như từ mấy chục năm trước kia, chỗ đó cũng chẳng lớn lao gì, ước chừng chỉ vài mét vuông mà thôi.

Hai người đồng thời nhíu mày. Dựa theo thông tin họ thu thập được, đây là di sản cha nuôi để lại cho đứa con ruột này. Xem ra hoàn cảnh trưởng thành lúc nhỏ của đứa trẻ này chắc chắn rất tồi tệ. Nếu không phải di truyền được bộ não của hai người họ, e rằng đến đại học cũng chẳng thi nổi.

Giang Trầm Ý nhìn thấy vẻ ghét bỏ không hề che giấu trong mắt họ, sự bực bội trong lòng lên đến đỉnh điểm. Chỉ là trên mặt cậu vẫn giữ nụ cười, phản bác lại lời Lục Cảnh An: "Tôi thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt rồi, tiền ba để lại đủ cho tôi sống thoải mái."

Xì!

Vẻ ghét bỏ trong mắt ba người càng đậm hơn. Quả nhiên là thằng nhóc nhà nghèo chưa từng trải sự đời, chưa biết mùi vị cuộc sống giàu sang.

Trong lúc họ đang chê bai Giang Trầm Ý, họ không hề biết rằng Giang Trầm Ý cũng đang khinh thường họ.

Một kẻ làm cha bất nhân, làm chồng bất trung, làm bạn bất nghĩa, làm thương nhân bất lương.

Một người làm mẹ không từ ái, làm vợ không đoan chính, làm con bất hiếu, làm quan không thanh liêm.

Còn người con nuôi của họ... Giang Trầm Ý liếc nhìn chàng trai gầy yếu luôn miệng gọi mình là "anh trai". Người này ư, sống cứ như một con quỷ Họa Bì vậy. Nụ cười là giả, áy náy là giả, đau buồn là giả, thậm chí... cả sự yếu ớt này cũng là giả.

Gia đình ba người này thật sự thú vị. Sao năm đó ba lại nói người nhà này nhàm chán nhỉ?

Nghĩ đến người cha nuôi của mình, Giang Trầm Ý không muốn nhịn thêm nữa.

Cậu đặt chiếc ly trong tay xuống, lần này tiếng động nặng hơn lần trước một chút, như gõ vào lòng người khiến họ giật mình.

Dưới ánh mắt bất an của ba người, cậu đan hai tay vào nhau, chống cằm, cười tủm tỉm nhìn gia đình ba người này.

"Chúng ta nói chuyện gì đó thú vị hơn đi, ví dụ như, rốt cuộc mọi người tìm tôi để làm gì?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play