Luồng sương đen dễ dàng tìm thấy mấy con Ký Tích Cổ ở ngọn núi phía sau bệnh viện rồi tinh nghịch lượn một vòng quanh chúng.

Kẻ được vô số xác chết vây quanh chính là Cổ Vương thực sự.

Nó đã ký sinh trong cơ thể một bệnh nhân ung thư ngay từ những ngày đầu tận thế. Bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng dính đầy máu đã khô từ lâu.

Mặc dù chúng ẩn náu trong cơ thể vật chủ nên không sợ đau đớn, nhưng xác chết lại không có khả năng tự chữa lành. Những vết thương trên người nó đều có từ hai năm trước, kể từ khi nó trở thành Cổ Vương thì chưa từng bị thương lần nào nữa.

Tại hiện trường, chỉ có nó cảm nhận được luồng áp lực khủng bố tỏa ra từ làn sương đen trông như thể chỉ cần thổi nhẹ là tan này.

Nỗi sợ hãi của Cổ Vương truyền đến từng con Ký Tích Cổ, khiến chúng phát ra những tiếng rên rỉ câm lặng từ bên trong vật chủ.

Quý Tửu trong nhà xác trông như đang ngẩn người, nhưng thực chất cậu đang dùng luồng sương đen tách ra để trêu đùa đám zombie có hình thù xấu xí đáng sợ kia. Sương đen bao vây lấy chúng, không chủ động tấn công nhưng cũng không cho bất kỳ cái xác nào thoát ra ngoài.

Những cái xác này tức giận bất lực, song lại không dám thực sự tiến lên chạm vào luồng sương đen có thể nuốt chửng vạn vật kia. Chúng giống như một đàn kiến bị nhốt trong vòng tròn vẽ bằng phấn, cứ đi vòng quanh mãi mà không thể nào thoát ra được.

Tư Ân Viễn hiểu lầm vẻ ngẩn người của Quý Tửu. Anh cảm thấy túi cỏ nhỏ này có lẽ cuối cùng cũng muộn màng nhận ra mà bắt đầu sợ hãi rồi.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào một vết máu trong nhà xác mà không dám cử động.

Anh cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng: “Đừng sợ, ở đây không có xác chết, đều bị ăn hết rồi.”

Thế nhưng hiệu quả lại chẳng khác nào một bài đồng dao kinh dị.

Du Phi Trần ôm trán định nói gì đó, thì thấy Quý Tửu cười dịu dàng với anh: “Vâng ạ.”

Lại thật sự bị anh dỗ dành rồi.

Hai người này cũng hợp nhau thật đấy...

Du Phi Trần vội vàng chặn đứng suy nghĩ nguy hiểm này trong đầu, cậu ta cảm thấy hình như mình vừa phát hiện ra điều gì đó kinh khủng lắm.

Men theo dấu vết do đám Ký Tích Cổ ngu ngốc để lại, họ nhanh chóng xác định được vị trí ở ngọn núi phía sau.

Họ bước thấp bước cao đi trong núi, Du Phi Trần không nhịn được nói: “Bọn chúng chắc đã chạy trốn từ lâu rồi.”

Quý Tửu lén lút vươn tay nắm lấy vạt áo của Tư Ân Viễn, nhỏ giọng nói: “Biết đâu chúng bị lạc trong núi rồi thì sao?”

Để ý thấy hành động nhỏ mà cậu tưởng là kín đáo kia, Tư Ân Viễn mặc dù thấy nhưng vẫn ngầm cho phép.

Túi cỏ nhỏ này nhát gan như vậy, có lẽ đã sợ lắm rồi mà đang cố gắng gượng thôi.

Vì vậy, hy sinh một vạt áo cũng chẳng sao.

Vị thủ lĩnh trẻ tuổi không hề nhận ra sự dung túng này của mình lại chính là khởi đầu cho vô số lần dung túng khác trong tương lai.

Du Phi Trần đi mở đường phía trước nghe thấy lời nói ngây thơ của Quý Tửu thì suýt nữa bật cười: “Sao có thể...!”

Cậu ta không thể tin nổi, lại muốn đưa tay véo Lê Triều một cái. Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn né tránh rất dứt khoát.

Du Phi Trần đành phải tự véo mình xem có phải đang gặp ảo giác không, nếu không sao cậu ta lại thấy đám Ký Tích Cổ lẽ ra phải chạy xa lắm rồi lại đang lượn vòng trước mặt thế này.

Cậu ta nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt với vẻ mặt khó nói, cảm thấy nhiệm vụ lần này dường như đã bị vả mặt vô hình rất nhiều lần.

Luồng sương đen giam giữ chúng lặng lẽ rút đi, không mang theo chút công lao hay dấu vết nào.

Quý Tửu vui vẻ nói: “Tôi nói đúng không!”

Tư Ân Viễn khẽ nhếch môi: “Ừm, rất thông minh.”

Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con. Đến khi quay sang Du Phi Trần, anh lại trở về với vẻ mặt vô cảm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn về tăng cường huấn luyện đặc biệt à?”

Hai chữ “huấn luyện đặc biệt” vừa thốt ra, Du Phi Trần sợ đến run người, quả nhiên đội trưởng Tư dịu dàng gì đó đều là ảo giác cả.

Để lấy lại tôn nghiêm của thợ săn cấp cao, cả Du Phi Trần và Lê Triều đều ra tay cực kỳ hung hãn, không chút nương tay mà chém giết toàn bộ lũ Ký Tích Cổ này, cuối cùng chỉ còn lại Cổ Vương mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng.

Đây là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi khi còn sống. Cổ Vương trong cơ thể hắn vẫn muốn điều khiển hắn liều chết một phen, nhưng lại bị Lê Triều dùng một bộ Cầm Nã Thủ* đẹp mắt khống chế rồi khóa chặt trên một tảng đá lớn.

(*Cầm Nã Thủ: Kỹ thuật khóa khớp, khống chế đối phương trong võ thuật.)

“Hộc... hộc...”

“Hoa... Mễ... Ca... Lặc...”

Dây thanh quản chưa hoàn toàn bị hủy hoại lại bất ngờ phát ra âm thanh vào lúc này.

Da gà da vịt nổi lên khắp người, ánh mắt Du Phi Trần nhìn nó trở nên lạnh lẽo: “Vật biến dị thực vật... lại có thể nói chuyện...”

Cậu ta luống cuống lôi máy ghi âm ra định ghi lại cảnh này, nhưng con Ký Tích Cổ kia lại không chịu điều khiển xác chết phát ra tiếng nữa, bất kể Lê Triều uy hiếp thế nào.

Lê Triều dùng đầu nhọn của gai xương dễ dàng rạch mở xương sống của cái xác trước mặt, tóm lấy con Ký Tích Cổ đang ký sinh chặt bên trong lôi ra.

Tư Ân Viễn ném khối lập phương còn trống qua, Lê Triều nhanh tay lẹ mắt nhét Cổ Vương Ký Tích Cổ vào trong.

Du Phi Trần nuốt nước bọt: “Lũ thực vật này đúng là điên rồi.”

Trong mắt Lê Triều ẩn chứa vài phần mỉa mai nhàn nhạt: “Thế giới này đã thành ra thế này rồi, còn có gì là không thể chứ.”

Tay Quý Tửu đang nắm vạt áo siết chặt hơn, cậu ngây thơ chớp chớp mắt.

Tư Ân Viễn dường như cảm nhận được gì đó nên quay đầu lại, hỏi: “Cậu có muốn về căn cứ cùng chúng tôi không?”

Anh không thấy huy hiệu màu xanh lá của căn cứ họ trên người Quý Tửu, không loại trừ khả năng cậu chạy ra từ một căn cứ nhỏ nào đó.

“Anh đi đâu tôi đi đó.” Quý Tửu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự ỷ lại.

Những lời tâng bốc, nịnh nọt đã nghe quá nhiều, câu nói thẳng thắn này vốn không nên để lại dấu vết trong lòng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo này, Tư Ân Viễn đột nhiên khựng lại.

Cái túi cỏ nhỏ này cũng biết làm nũng ghê.

Anh gật đầu, dời tầm mắt đi: “Đi thôi.”

Anh xoay người sải bước, vạt áo kia liền tuột khỏi tay Quý Tửu.

Du Phi Trần theo kịp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại trở về vẻ mặt cười cợt: “Ây, Hoa Mễ Ca Lặc mà nó nói ban nãy rốt cuộc là có ý gì?”

Lê Triều cầm khối lập phương đi phía sau: “Có lẽ là nói bừa thôi, trí thông minh của loại vật biến dị này rất thấp.”

Mặc dù nói đùa, nhưng tất cả những người có mặt đều biết đây là một việc đủ sức gây chấn động tất cả những người sống sót. Trước khi báo cáo việc này lên cấp trên, không ai được để lộ tin tức.

Quý Tửu vốn còn đang nhìn bàn tay trống rỗng của mình có chút mất mát, nghe họ nói vậy liền nhanh chóng bị dời đi sự chú ý, cực kỳ ngây thơ hỏi: “Liệu có phải là món gì ngon không?”

Du Phi Trần cười ha hả: “Cũng không chắc, dù sao bản năng duy nhất của loài sinh vật như Ký Tích Cổ là không ngừng hấp thụ dinh dưỡng mà.”

Bọn họ ở phía sau nói chuyện rôm rả, Tư Ân Viễn một mình đi mở đường phía trước. Phía sau không còn cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, vạt áo cũng không bị níu giữ, vốn nên là chuyện tốt, nhưng sắc mặt anh lại có vẻ còn âm trầm hơn lúc đến.

Lúc anh thả kim diễm ra đoạt lấy sinh cơ của vật biến dị cũng trở nên không chút lưu tình hơn, nơi anh đi qua không còn sót lại một vật biến dị nào, khiến lũ vật biến dị trên núi sợ hãi phải bỏ chạy tứ tán, không dám đến gần.

Đi khoảng một tiếng đồng hồ, họ mới quay lại nơi ban đầu bị lạc mất Tư Ân Viễn. Chiếc xe đã được độ lại cũng đang đậu ở đó.

Quý Tửu nhìn khối sắt khổng lồ này mà thốt lên một tiếng cảm thán: “Oa.”

Nếu không phải chủ nhân cũng ở đây, có lẽ cậu còn muốn thả sương đen ra nếm thử xem khối sắt đen to lớn này có vị gì.

Chắc là vị kiểu lành lạnh mát mát.

Du Phi Trần không biết chiếc xe yêu quý của mình vừa thoát một kiếp nạn, cậu ta tự hào vỗ vỗ vào một ống súng đã được độ lại trên xe: “Đây là xe do công hội đã bỏ ra số tiền lớn để chế tạo đấy, chỉ có thợ săn cấp cao đi làm nhiệm vụ mới được trang bị, cả căn cứ chỉ có năm chiếc thôi.”

Đây là loại xe thích hợp nhất để đi làm nhiệm vụ, tiếc là quá trình chế tạo quá khó khăn nên không thể sản xuất hàng loạt.

Cậu ta nháy mắt với Quý Tửu: “Có muốn lên ghế phụ của anh xem thử không?”

Quý Tửu lắc đầu: “Tôi muốn ở cùng chủ nhân.”

Cậu nói vừa nhanh vừa gấp, không ai nghe rõ cậu gọi là gì, nhưng đều nhìn rõ hành động cậu đột nhiên chạy ra sau lưng Tư Ân Viễn, rụt rè chỉ ló cái đầu ra.

Ánh mắt nhìn Du Phi Trần quả thực như đang nhìn một tên ác bá muốn cường đoạt dân nữ.

Du Phi Trần lần đầu tiên nghi ngờ sức hấp dẫn về tính cách của mình.

Lẽ nào mình còn không dễ gần bằng đội trưởng Tư ư???

Mỹ nhân nhỏ này tại sao lại cứ muốn bám lấy đội trưởng Tư chứ.

Điều khoa trương hơn là đội trưởng Tư trước nay không gần người lạ lại chỉ liếc mắt qua một cái nhàn nhạt, không hề có phản ứng gì, mặc cho Quý Tửu trốn sau lưng anh rồi níu lấy vạt áo anh.

Du Phi Trần nghi ngờ trong ánh mắt cực nhạt kia của Tư Ân Viễn có ẩn chứa vẻ gì đó tựa như khoe khoang, cậu ta gõ vào đầu mình hòng chặn đứng ảo giác đáng sợ này.

Chiếc xe độ lại có không gian chứa đồ cực lớn, bên trên đặt rất nhiều khối lập phương đều là mẫu vật cần mang về lần này. Lê Triều cẩn thận đặt khối lập phương chứa Cổ Vương sống quan trọng nhất vào vị trí vững chắc nhất bên trong, rồi mới lên ghế phụ lái.

Tư Ân Viễn ngồi ở hàng ghế sau, Quý Tửu cũng vui vẻ bám theo anh ngồi xuống. Nếu bỏ qua quả trái cây màu tím mọc đầy mắt trên tay cậu, thì cảnh tượng này cũng khá hài hòa.

Tư Ân Viễn: “…”

“Không được ăn cái này.”

Quý Tửu không hiểu: “Tại sao?”

Tư Ân Viễn: “...Bởi vì cái này nhìn qua đã biết không phải thứ tốt lành gì.”

Trong lúc Anh nói chuyện đã vô tình chạm mắt với những con mắt trên quả đó, thậm chí một trong số chúng còn nháy mắt với anh.

Cực kỳ gây mất tỉnh táo.

Quý Tửu không vui nói: “Tôi thấy ngửi rất thơm mà, là vị nho đó.”

Tư Ân Viễn nhìn chùm mắt tím lè kia, làm thế nào cũng không thể liên hệ nó với vị nho ngọt ngào trước tận thế được.

Đội trưởng Tư trăm trận trăm thắng trên chiến trường rất hiếm khi đau đầu như lúc này.

Anh lấy ra vài phần khí thế của gia trưởng độc đoán: “Vứt nó đi.”

Nói xong anh liền tự mình cầm lấy quả trái cây kỳ lạ kia ném ra ngoài cửa sổ xe.

Quý Tửu tiếc nuối nhìn quả trái cây có mùi nho kia bị ném ra ngoài rồi bị một con vật biến dị không rõ tên trông giống hamster tha đi mất.

Thức ăn của mình bị ném đi, lại còn làm lợi cho vật biến dị khác.

Dù là chủ nhân làm thì cậu cũng rất tức giận.

Cây cỏ nhỏ đang hờn dỗi phồng má nhìn ra ngoài cửa sổ, thà nhìn vật biến dị cũng không thèm nhìn Tư Ân Viễn lấy một cái.

Cậu không thèm để ý đến anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.

Nếu lúc này đang là bản thể, chắc đã tức đến mức lá non cũng cuộn tròn lại rồi.

Chỉ có điều cơ thể vẫn rất thành thật mà dính lấy anh.

Giận dai thật đấy... Bị bắt nạt cũng không biết chạy, cứ ngốc nghếch bám lấy người bắt nạt mình.

Trong mắt Tư Ân Viễn thoáng hiện lên ý cười mà chính anh cũng không nhận ra. Anh gõ gõ vào thành cửa sổ xe: “Sau khi về, tôi bảo viện nghiên cứu làm dịch dinh dưỡng vị nho cho cậu.”

Anh ngày càng thành thạo trong việc dỗ dành Quý Tửu.

Mắt Quý Tửu sáng lên, tuy vẫn không chịu quay đầu lại, nhưng đã lặng lẽ nhanh chóng nói một câu: “Còn muốn vị dâu nữa!”

“Được.” Tư Ân Viễn lần đầu tiên nảy ra ý định cung cấp vốn cho viện nghiên cứu để họ tiếp tục nghiên cứu hạng mục phúc lợi dân sinh này, đồng thời còn rất hào phóng quyết định sau này đổi hết dịch dinh dưỡng của mình thành vị dâu.

(Lời tác giả)

Chương sau về căn cứ rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play