Chơi, chơi lớn vậy sao?

Du Phi Trần đơ người, thậm chí không dám nhìn Tư Ân Viễn.

Cậu ta cảm thấy sắc mặt đại ca bây giờ chắc chắn không dễ coi đâu.

Thủ lĩnh thợ săn trước nay luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc lẫn nam sắc, đối với những ong bướm cố tình tiếp cận xung quanh đều rất xa cách, thậm chí có thể coi là lạnh lùng.

Không ngờ Tư Ân Viễn lại chẳng hề tỏ ra khó chịu chút nào, ngược lại còn hứng thú hỏi lại: “Tôi thành của cậu từ bao giờ thế?”

Quý Tửu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nói ra lời kinh người: “Anh vẫn luôn là của tôi mà.”

Vẻ ngây thơ không chút giả tạo trên khuôn mặt khiến những lời bá đạo này biến thành một hương vị khác, càng giống như mèo con đang giữ chặt con cá khô của mình rồi meo meo tuyên thệ chủ quyền, khiến người ta hoàn toàn không thể ghét nổi.

Du Phi Trần cẩn thận giải thích hộ cậu: “Đại ca, cậu ấy tên Quý Tửu, đứa nhỏ này đầu óc hình như không được tốt lắm, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy.”

Lời giải thích này khiến Tư Ân Viễn nhớ ra mình chỉ là người bị nhận nhầm. Sắc mặt anh nhạt đi vài phần, gật đầu cho qua rồi rút cánh tay đang bị ôm ra.

Quý Tửu hơi không vui nhìn vòng tay trống rỗng của mình, nhưng rồi liếc thấy trên tay vẫn còn nửa quả lê chưa gặm xong, cậu liền lập tức vứt bỏ chút không vui đó, bắt đầu ư ử gặm tiếp quả lê thanh mát.

Thấy cậu cúi đầu thất vọng, Tư Ân Viễn không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ. Lời định nói ra để dỗ dành còn chưa kịp thốt lên thì đã thấy Quý Tửu đang buồn bã lại vui vẻ ôm quả lê biến dị to bất thường kia gặm tiếp.

Đúng là đồ vật nhỏ vô tâm vô phế.

Anh liếc nhìn Du Phi Trần vẫn đang đứng hóng chuyện, dứt khoát đá một phát vào mông cậu ta: “Nhìn cái gì? Còn không qua giúp một tay?”

Du Phi Trần “oái” một tiếng, vội vàng lủi tới bên cạnh Lê Triều đang dò xét dấu vết hiện trường, tỏ vẻ giúp đỡ nhưng thực chất là đang lười biếng.

Tư Ân Viễn chuyển tầm mắt về lại trên người Quý Tửu, phát hiện cậu vẫn đang ôm quả lê to gặm như một con hamster, chỉ có điều ánh mắt thì luôn sáng long lanh dõi theo mình, như thể sợ mình chạy mất.

“Đừng ăn nữa, sẽ bị chóng mặt đấy.” Anh vươn tay chặn lấy quả lê không biết Quý Tửu nhặt được từ đâu.

Anh nhận ra loại lê này, là một loại quả biến dị không ăn được sau tận thế, sự biến dị không quá rõ ràng. Lý do không ăn được là vì sau khi ăn loại lê này sẽ bị chóng mặt một lúc, thậm chí có thể nhìn thấy một số ảo giác kỳ lạ; đây là một cách tự bảo vệ đơn giản của loại lê này đối với quả của nó.

Ngoài ra thì cũng không có độc tính gì khác. Người bình thường ăn hai miếng lê này sẽ chóng mặt đến mức vứt nó đi, căn bản không ăn nhiều, cho nên anh mới không lập tức ném quả lê của Quý Tửu đi ngay từ đầu.

Tư Ân Viễn cũng không ngờ mình chỉ lơ là một chút mà đã để nhóc con này ăn nhiều như vậy. Quả lê to bằng nửa quả bóng đá đã bị gặm đến mức sắp chỉ còn lại cái lõi.

Anh ném quả lê đi rồi véo má Quý Tửu, cảm giác mềm mại lún vào khiến anh ngẩn người một giây, sau đó mới nói: “Nhổ ra.”

Dưới ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông, Quý Tửu ấm ức nhưng vẫn nhanh chóng nuốt miếng thịt lê trong miệng xuống.

Cậu còn đưa ánh mắt lên án nhìn quả lê bị ném đi.

Hừ, nếu người ném lê không phải chủ nhân, đổi lại là người khác thì giờ đã bị mình đánh chết rồi.

Nhưng một cây cỏ ngoan thì phải học cách bao dung cho chủ nhân ngốc nghếch.

Tư Ân Viễn không biết thiếu niên ngây thơ mắt ngấn nước đang bị mình véo má kia đang có những suy nghĩ bạo lực gì. Anh nhìn chằm chằm vào đuôi mắt đo đỏ của cậu rồi bắt đầu tự kiểm điểm.

Mình có phải hơi hung dữ quá rồi không.

Anh thả má Quý Tửu ra, nhìn vết đỏ do mình véo trên đó mà im lặng một chút.

Thật ra anh dùng sức rất nhẹ rồi, chỉ là tay anh do luyện tập nên có nhiều vết chai thô ráp, mà má của thiếu niên lại quá non mềm.

Tư Ân Viễn khẽ xoa ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, trên mặt không để lộ chút cảm xúc nào: “Không chóng mặt à?”

Quý Tửu vẫn còn đang giận dỗi vì quả lê của mình bị ném đi, nghe vậy chỉ lắc đầu, tiếc nuối nhìn quả lê trên mặt đất.

Đôi mắt vốn sáng long lanh cũng có phần ảm đạm đi.

Không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, Tư Ân Viễn nghiêm mặt sờ sờ trên người mình, tìm ra mấy ống dịch dinh dưỡng.

Dịch dinh dưỡng đa phần đều không có vị, thậm chí còn có mùi nhựa khó ngửi. Ống duy nhất có vị trên người anh là ống vị dâu, lại còn là mẫu mới mà lão hồ ly ở viện nghiên cứu ép anh dùng thử.

Tư Ân Viễn dùng thái độ cứng rắn nhất để nói lời dỗ dành, trực tiếp nhét ống dịch dinh dưỡng vị dâu cho Quý Tửu: “Cái này cho cậu, đừng ăn thứ kia nữa.”

Ánh mắt Quý Tửu quá đau buồn, anh thậm chí sợ cậu sẽ lại nhặt quả lê bẩn thỉu rơi dưới đất kia lên ăn.

Lẽ nào người dẫn theo cậu ta trước kia không cho cậu ta ăn no sao?

Tư Ân Viễn âm thầm đánh một dấu X thật to cho người chưa từng gặp mặt kia trong lòng.

Quý Tửu lập tức cong mắt cười, hoàn toàn được dỗ dành. 

Cậu mở nắp ống dịch dinh dưỡng, cẩn thận ngửi thử, xác định là đồ ăn ngon rồi mới thè lưỡi nhỏ ra từ từ liếm chất lỏng hơi sệt bên trong.

Ngon quá!

Quý Tửu hoàn toàn quên mất quả lê vừa bị ném đi.

Dễ dỗ thật.

Vẻ mặt Tư Ân Viễn cũng dịu đi vài phần. Phản ứng của nhóc con sau khi ăn quả lê này khiến anh nhớ ra điều gì đó, anh hỏi tiếp: “Cậu từng ăn vật biến dị khác rồi à?”

Quý Tửu vừa được dỗ bằng một ống dịch dinh dưỡng vị dâu nên hoàn toàn không còn giận dỗi, gật đầu nói: “Tôi ăn nhiều lắm rồi.”

Cậu định giơ ngón tay ra đếm xem có bao nhiêu loại, nhưng lại phát hiện mười ngón tay căn bản không đủ dùng.

Tư Ân Viễn suy nghĩ một chút: “Dị năng của cậu là 「Kháng Độc Tính」?”

Quý Tửu nghi hoặc chớp mắt.

Tư Ân Viễn cảm nhận tinh thần lực mỏng manh đến gần như không có trên người cậu rồi khẳng định lại lần nữa: “Không sai, chỉ là tinh thần lực của cậu quá thấp nên rất dễ bị hiểu lầm là người thường.”

Như vậy có thể giải thích tại sao cậu ăn lê mà không bị chóng mặt.

Chỉ có dị năng giả mới có tinh thần lực. Tinh thần lực trên người Quý Tửu tuy rất dễ bị bỏ qua, nhưng nếu cảm nhận kỹ vẫn có thể nhận ra một chút.

Trong căn cứ cũng có vài dị năng giả có dị năng 「Kháng Độc Tính」, nhưng dị năng này quá vô dụng. Ngoài việc đảm bảo không bị đói chết hay độc chết trong thời buổi tận thế thiếu thốn thức ăn này ra thì gần như không có tác dụng gì khác. Những người sở hữu dị năng này đều làm công việc giống như người thường.

Có điều, dị năng này ở trên người Quý Tửu thì anh lại cảm thấy hợp đến lạ, ít nhất thì nhóc con này sẽ không bị đói.

Quý Tửu vẫn còn đang lưu luyến hương vị của ống dịch dinh dưỡng vị dâu, nghe chủ nhân nói vậy cũng không để tâm mà gật đầu lia lịa theo.

Một tiếng hét kinh ngạc cắt ngang bầu không khí như chỉ có hai người của họ, Du Phi Trần mặt mày xám ngoét chạy tới: “Đại ca! Phát hiện dấu vết Ký Tích Cổ chạy trốn!”

Tư Ân Viễn phản ứng nhanh chóng, nhìn về phía khối lập phương mình mang tới, bên trong đang nhốt con Ký Tích Cổ vừa rồi xông lên đầu tiên muốn ăn thịt Quý Tửu.

“Nó không phải Cổ Vương sơ đại?”

Du Phi Trần ngơ ngác lắc đầu: “Nhưng theo tình báo...”

Những bác sĩ này đúng là nhóm bị ký sinh đầu tiên, cho nên Cổ Vương theo lý cũng nên được sinh ra trong cơ thể họ.

Lời còn chưa nói hết cậu ta đã ngậm miệng lại, thấp giọng chửi một câu: “Thiếu chút nữa quên mất, tình báo lần này căn bản không chuẩn, chắc chắn là do đám cáo già trong căn cứ giở trò.”

Tư Ân Viễn không nói gì, anh nhấc chân đi vào trong bệnh viện.

Đại sảnh bệnh viện vốn trang nghiêm lạnh lẽo giờ đây gần như không còn nhìn ra dáng vẻ cứu người giúp đời trước tận thế nữa, chỉ còn lại máu đã khô đen.

Nhìn những thiết bị y tế bị đẩy đổ lộn xộn này có thể tưởng tượng được sự hoảng loạn của mọi người ở đây khi tận thế mới bùng phát.

Bệnh viện biến thành lò mổ.

Đến tận bây giờ dường như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc than phẫn nộ của những oan hồn không chịu tan đi văng vẳng nơi đây.

Tư Ân Viễn đã nhìn quen cảnh sinh tử, vốn không có phản ứng gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến sau lưng mình còn có một Quý Tửu ngốc nghếch đi theo.

Anh quay đầu lại: “Nếu sợ thì...”

Lời nói nghẹn lại giữa chừng.

Quý Tửu đang cầm một quả quýt u linh không biết nhặt được từ đâu ra ăn.

Tư Ân Viễn im lặng một thoáng rồi lại vươn tay véo má Quý Tửu một cái nữa.

Quý Tửu: ???

Cậu ấm ức bóc vỏ quýt có hình thù kỳ dị đưa cho Tư Ân Viễn: “Cho anh ăn này, đừng véo tôi nữa.”

Chỉ có chủ nhân mới được cậu chia sẻ thức ăn thôi đấy, người khác đều không được.

Tư Ân Viễn cúi đầu nhìn, vân trên vỏ quýt tạo thành hình mặt quỷ đang âm u nhìn anh. Đây cũng là một loại vật biến dị có độc, loại độc ăn xong có thể biến người sống thành u linh ngay lập tức.

Anh từ chối.

Quý Tửu liền vui vẻ vo tròn vỏ quýt lại rồi ăn luôn, không hề ghét bỏ chút nào.

Gai xương sau lưng Lê Triều đã hoàn toàn thu lại. Thấy họ, hắn đứng thẳng người chỉ vào nhà xác: “Có không ít Ký Tích Cổ điều khiển xác chết chạy trốn từ đây.”

Kỹ năng truy vết xuất sắc là bài học bắt buộc đối với mỗi thợ săn, như vậy mới có thể đảm bảo con mồi không trốn thoát.

Tư Ân Viễn: “Ký Tích Cổ một khi xuất hiện Cổ Vương thì không thể nào bỏ rơi nó mà chạy trốn. Khả năng duy nhất là chúng ta bắt nhầm rồi, con này chỉ là ăn nhiều nên hơi béo mà thôi.”

Du Phi Trần: “Đệt, chúng ta lại bị vật biến dị lừa.”

Lê Triều nghĩ nhiều hơn cậu ta, nghe vậy lập tức nhíu mày: “Tốc độ tiến hóa của vật biến dị quá nhanh rồi. Nửa năm nữa thôi, nồng độ Karma* trên toàn thế giới sẽ tăng lên.”

“Việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm ra Cổ Vương, lỡ để nó trốn thoát thì phiền phức lắm.” Du Phi Trần bực bội gãi đầu.

Karma?

Quý Tửu nuốt miếng quýt cuối cùng, nghi hoặc nhìn ba người trước mặt đang tỏ vẻ nghiêm trọng.

Họ hình như rất vội muốn tìm mấy cái xác hôi hám kia, việc này thì có gì khó chứ.

Một cây cỏ đạt chuẩn là phải biết giúp chủ nhân giải quyết khó khăn!

Không ai trong số ba người có mặt phát hiện ra, từ dưới chân Quý Tửu, một luồng sương đen khó nhận biết bằng mắt thường đang uốn lượn rời khỏi nhà xác, men theo mùi hương yếu ớt do Ký Tích Cổ để lại mà truy tìm.

(Lời tác giả)

Thực đơn hôm nay của Tửu Tửu: Một quả lê không rõ tên, ăn xong sẽ có hiện tượng chóng mặt.

Một quả quýt u linh, độc tính siêu mạnh đủ để gây chết người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play