Trên chiếc xe bọc thép đang không ngừng xóc nảy, Quý Tửu hớn hở ló đầu ra. Cậu đã hoàn toàn được dỗ xong, bây giờ đang vui vẻ như một đứa trẻ chuẩn bị đi dã ngoại.

Ánh mắt Tư Ân Viễn trầm ngâm nhìn cậu, anh cảm thấy bộ quần áo Quý Tửu đang mặc có vài phần quen mắt.

Quần áo giống nhau là chuyện rất bình thường, anh tự nhủ chắc là từng thấy ở đâu đó rồi.

Sau tận thế, tài nguyên bị phân bổ nghiêng lệch nghiêm trọng, quần áo mọi người đang mặc bây giờ cũng đều là đồ từ ba năm trước. Gần như không có quần áo mới được sản xuất, hoặc có thể nói, điểm tích lũy của người thường cũng không đủ để đổi lấy quần áo được làm ra sau tận thế.

Tư Ân Viễn vươn tay túm lấy cổ áo sau gáy Quý Tửu, xách cậu về như xách gà con.

“Ngồi yên nào, sắp rời khỏi «Phế Thị» rồi.” Anh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình.

“«Phế Thị»?” Quý Tửu chớp mắt, sau khi bị xách về cũng không chịu ngồi yên mà nghiêng người dựa sát vào người đàn ông.

Hiếm khi có tiếp xúc thân mật như vậy, Tư Ân Viễn buộc mình dời sự chú ý khỏi chỗ hai người đang chạm vào nhau, rồi giải thích: “Chính là chỉ thành phố bị bỏ hoang. Ngoài ra còn có «Hoang Địa», là chỉ những vùng ngoại ô bị vật biến dị chiếm đóng.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Quý Tửu, anh không nhịn được nói thêm một câu: “Đây là cách gọi về sau mới có, trước kia người ta gọi thẳng khu vực bên ngoài căn cứ là «Lò Mổ» đấy.”

Một cách gọi càng thêm thô bạo và trực diện.

Vật biến dị là đồ tể, còn con người là con mồi chờ bị làm thịt, chính vì vậy Công hội Thợ săn mới ra đời, đại diện cho việc con người cũng có năng lực tiến vào chuỗi thức ăn, trở thành một mắt xích không phải ở tầng thấp nhất trong đó.

Danh xưng «Lò Mổ» đã chính thức bị loại bỏ sau lễ kỷ niệm một năm thành lập Công hội Thợ săn.

Lê Triều cười cười: “Hiếm khi thấy đội trưởng Tư lại kiên nhẫn như vậy.”

Nếu là bình thường mà bị hỏi những vấn đề thường thức thế này, chắc giờ đã bị đuổi đi rồi... À không, căn bản sẽ không có kẻ nào không biết điều dám đến hỏi đội trưởng Tư loại vấn đề này.

Chiếc xe rời khỏi thành phố từng náo nhiệt, dần đi sâu vào «Hoang Địa».

Mặc dù đây là một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao và thỉnh thoảng còn bắn ra đạn, Tư Ân Viễn vẫn lo lắng lỡ mình quay đầu lại sẽ thấy Quý Tửu đang ôm thứ gì đó kỳ quái gặm nhấm.

Vì thế, anh lục trong xe ra hai thanh sô cô la sản xuất trước tận thế đưa cho Quý Tửu.

Đây vốn là đồ dùng khẩn cấp của họ.

Cây cỏ ngốc nghếch chưa bao giờ ăn sô cô la, cậu nhận lấy như thể bảo vật, rồi từ từ gặm từng chút một giống như một loài gặm nhấm nhỏ có bộ lông xù nào đó.

Hương vị đậm đà của sô cô la tan ra trong miệng, sợi tóc ngố trên đầu Quý Tửu dường như cũng trở nên có sức sống hơn.

Một từ có chút xa lạ đối với anh đột nhiên bật ra trong đầu – dễ thương.

Tư Ân Viễn bật cười, anh gần như đã quên mất mình bao lâu rồi không dùng đến tính từ này.

Đối tượng gần nhất khiến anh có cảm giác này chính là chậu cây nhỏ ở nhà.

Đó là sinh vật sống duy nhất anh nuôi thành công trong bao nhiêu năm qua.

Mỗi ngày tưới nước, xoa xoa phiến lá.

Mặc dù không hiểu tại sao, nó cứ mãi cao như vậy, không hề lớn thêm dù chỉ một milimet, một cây cỏ nhỏ bé nằm trong chậu trông vừa đáng thương lại vừa dễ thương.

Tiếc là bây giờ hầu hết thực vật đều đã đứng về phía đối lập với con người.

Chậu cây nhỏ có lẽ sẽ biến thành vật biến dị xấu xí tàn nhẫn, hoặc cũng có thể đã bị ăn thịt theo quy luật mạnh được yếu thua của thế giới này rồi. Bất kể kết quả nào cũng đều là điều anh không muốn thấy.

Cho nên, dù nhiệm vụ lần này rất gần ngôi nhà trước tận thế của mình, anh cũng chưa bao giờ nảy sinh ý định quay về xem thử một lần.

Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong tâm trạng của anh, Quý Tửu lập tức mở to đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh nhìn sang.

Đồng tử và màu tóc của cậu đều là màu đen dịu dàng rất châu Á, chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác như những điều xấu xa trên thế gian này sẽ không bao giờ chạm đến được cậu.

Đôi mắt vàng kim của Tư Ân Viễn trầm xuống: “Không có gì.”

Đi xuyên qua khu «Hoang Địa» này chính là căn cứ lớn nhất và có nhiều người sống sót nhất toàn Hoa quốc.

Thảm thực vật và động vật nhỏ ở «Hoang Địa» vốn nhiều hơn cả «Phế Thị», nên độ nguy hiểm cũng theo đó mà tăng lên.

Chỉ có điều khu vực này đã sớm được căn cứ cử người tới dọn dẹp gần hết, vì vậy họ chỉ mất khoảng hai ngày là đã đi qua được nó.

Quý Tửu nhìn dòng người xếp hàng dài dằng dặc bên ngoài mà cảm thán: “Oa, đông người ghê.”

Trong đó phần lớn giống cậu, đều không đeo huy hiệu màu xanh lá.

Quần áo họ rách rưới, sắc mặt trông cũng không tốt lắm.

Du Phi Trần thở dài: “Chắc là mấy ngày nay lại có căn cứ nhỏ nào đó xảy ra chuyện rồi, những người này là chạy nạn tới đây.”

May mà căn cứ của họ đủ lớn, có thể tiếp nhận toàn bộ, chỉ có điều cuộc họp thường kỳ ngày mai sẽ lại có “chó điên” nhào ra cắn người rồi.

Bên ngoài căn cứ không chỉ có người xếp hàng mà còn có cả người duy trì trật tự.

Quý Tửu áp sát vào cửa sổ xe, chỉ vào những người mặc đồng phục màu xám thống nhất: “Tại sao họ lại cầm súng bắt nạt người khác vậy?”

Vẻ mặt Du Phi Trần có chút lúng túng: “Đây không phải bắt nạt người khác, là… là đang duy trì trật tự.”

Ở phía xa, một đội trưởng đội hộ vệ mặc đồng phục màu xám đá ngã một người mẹ đang dắt theo con nhỏ, rồi cất tiếng cười chói tai bắt cô ấy lùi vào sau vạch vàng.

Mặc dù cô ấy chỉ vì bị đám đông chen lấn mà vô tình giẫm lên vạch một chút thôi.

Đứa bé đỡ mẹ dậy, khóc lóc van xin, người phụ nữ còn chưa đứng vững đã luôn miệng xin lỗi họ.

Cô sợ rằng vì sự cố nhỏ không vui này mà bị hủy bỏ tư cách vào căn cứ.

Đây không phải là vụ tranh chấp duy nhất. Thái độ của những người mặc đồng phục màu xám này rất tệ hại, dường như đối xử với những người sống sót không khác gì những kẻ ăn xin mặt dày mày dạn đến cầu xin bố thí.

Cũng có những thành viên đội hộ vệ thái độ tốt hơn một chút, nhưng họ không dám đối đầu với đồng nghiệp hay cấp trên, chỉ im lặng đứng nhìn, vác khẩu súng nặng trĩu trên vai.

Du Phi Trần cũng nhìn thấy cảnh đó, cậu ta đột ngột im bặt không giải thích nữa, mà đạp mạnh chân ga, suýt nữa tông bay hai cái rào chắn, rồi dừng lại bên cạnh gã đội trưởng nhỏ vừa đá người ban nãy.

Hồ Tư bị dọa không nhẹ, vốn định tức giận, nhưng khi nhìn thấy biển số xe thì lại cố sống cố chết nuốt cơn giận vào trong.

Gã kéo vành mũ xuống, đi tới gõ cửa sổ xe, giọng điệu nịnh nọt thấy rõ: “Thủ lĩnh về rồi ạ?”

Mở miệng ra là một bộ mặt khúm núm, hoàn toàn không còn dáng vẻ vênh váo vừa rồi.

Căn cứ hiện tại có bảy người nắm quyền, người duy nhất được tôn xưng là Thủ lĩnh chỉ có mình Tư Ân Viễn.

Anh là thủ lĩnh của thợ săn, cũng là cường giả mạnh nhất của loài người không cần bàn cãi.

Trong xe không ai thèm để ý đến màn nịnh bợ của gã, chỉ riêng Quý Tửu tò mò liếc nhìn gã một cái.

Cậu cảm thấy gã này thay đổi sắc mặt nhanh như diễn viên kịch biểu diễn trên TV vậy.

Hồ Tư vừa kịp nhìn thấy Quý Tửu đã kinh ngạc đến sững sờ.

Trước giờ chưa từng nghe nói bên cạnh Thủ lĩnh Tư lại có mỹ nhân thế này, đây còn là người cách biệt với mọi tin đồn tình ái sao?

Du Phi Trần không chút khách khí lên tiếng: “Sao mày không có dây xích mà cũng được thả ra ngoài thế?”

Tục ngữ có câu, không ai đánh người đang cười, nhưng đám thợ săn lại toàn là một lũ tùy hứng, đặc biệt là nhóm người thân cận với Tư Ân Viễn này, có thể coi là mỗi người đều có máu phản nghịch, ngoài lời của Tư Ân Viễn ra thì chẳng có gì hiệu quả cả.

Đội hộ vệ căn cứ và thợ săn không hòa thuận đã không còn là bí mật gì, chỉ là vẫn duy trì chút hòa bình bề ngoài. Hồ Tư cũng không ngờ mình lại bị sỉ nhục thẳng thành chó như vậy, tức đến mức suýt rút súng.

Gã hoàn toàn không có bản lĩnh gì, leo lên được chức đội trưởng nhỏ không phải nhờ vào thân hình béo ú này, mà là nhờ có một người cậu tốt, chính là Đại đội trưởng đội hộ vệ.

Quý Tửu không hiểu: “Sao hắn lại tức giận vậy?”

Lê Triều bồi thêm một dao: “Đây gọi là thẹn quá hóa giận.”

Tư Ân Viễn ngồi yên bất động, không thèm liếc nhìn lấy một cái. Hồ Tư vốn định giở thói ngang ngược cũng bị khí thế quanh người anh dọa cho toát mồ hôi lạnh.

Gã lùi lại một bước, sắc mặt cứng đờ: “Không làm phiền nữa, mời đi lối chuyên dụng cho thợ săn bên kia.”

Bị mắng cũng không dám nói thêm câu nào, hoàn toàn khác xa với bộ dạng vênh váo tự đắc ban nãy.

Gã đứng giữa đám đông, cảm thấy mọi người xung quanh bao gồm cả thuộc hạ đều đang nhìn mình cười nhạo, mặt gã đỏ bừng như gan heo.

Lối đi chuyên dụng cho thợ săn rõ ràng ít người hơn hẳn. Thấy biển số xe của họ, mọi người đều tự động tránh đường, giúp họ thuận lợi lái xe đến cổng kiểm soát.

Người gác cổng ngồi trong một ô cửa sổ nhỏ như nhà tù, lấy máu của họ qua song sắt.

Quý Tửu nhìn chằm chằm vào cây kim kia, có chút do dự. Máu của cậu dù ngửi hay nhìn đều không khác gì người thường, không biết kiểm tra ra có bị lộ không.

Cậu mơ hồ cảm nhận được thái độ của con người đối với vật biến dị không thể nào là thân thiện được.

Sự do dự trong mắt cậu rơi vào mắt Tư Ân Viễn lại biến thành biểu hiện của sự sợ đau và yếu đuối.

Anh vốn nên thẳng thừng bảo túi cỏ xinh đẹp này đi lấy máu, nhưng lời nói ra lại là: “Không đau đâu.”

Kết hợp với biểu cảm lạnh lùng cứng rắn trên mặt, thật khó để người ta tin rằng đây là đang dỗ dành.

Vì vậy không ai liên tưởng theo hướng đó. Những người có mặt đều đang lén nhìn chàng trai xinh đẹp bắt mắt và ngoan ngoãn được mang về này, đoán già đoán non về thân phận của cậu.

Quý Tửu: “Vâng ạ.” Cậu vươn tay ra, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, mạch máu màu tím nhạt dưới cổ tay thấp thoáng ẩn hiện.

Cậu nhìn máu của mình được đựng trong ống nhỏ rồi đặt vào máy kiểm tra, tò mò hỏi: “Nó có thể kiểm tra ra cái gì vậy?”

Du Phi Trần kéo tay áo xuống: “Có thể kiểm tra xem có bị vật biến dị làm ô nhiễm không. Có một số vật biến dị sẽ thông qua cơ thể người để vào căn cứ, trước đây từng xảy ra mấy vụ náo loạn lớn rồi. Sau này viện nghiên cứu chế tạo ra cái máy này mới không xảy ra nguy hiểm như vậy nữa.”

Khi đó, mấy người thợ săn vô tình mang vật biến dị vào căn cứ lập tức từ anh hùng biến thành chuột chạy qua đường bị người người đánh đuổi. Lúc ấy Tư Ân Viễn vẫn chưa hoàn toàn trở thành Thủ lĩnh Thợ săn, cuối cùng họ buộc phải "tự nguyện" ký vào hiệp định rời khỏi căn cứ, rồi đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

Trong lúc chờ đợi, Lê Triều xin người gác cổng một tờ đăng ký dài đưa cho Quý Tửu điền. Đây là giấy tờ mà mỗi người sống sót muốn trở thành cư dân hợp pháp của căn cứ đều phải điền.

Ngoài một số mục cơ bản bắt buộc, mục cuối cùng là hỏi có dị năng hay không.

Quý Tửu dùng nét chữ như học sinh tiểu học, nghiêm túc viết chữ "Có".

Người gác cổng nhận lấy, cái liếc mắt đầu tiên đã nhìn vào cột dị năng. Anh ta ngẩng đôi mắt không chút cảm xúc lên: “Trong vòng ba ngày vui lòng đến hiệp hội chính phủ để xác nhận dị năng.”

“Vâng ạ.”

Thời gian kiểm tra rất nhanh, mười phút sau người gác cổng đã đóng dấu cho họ thông qua.

Quý Tửu liếc nhìn ống nhỏ đựng máu của mình, lặng lẽ thả một luồng sương đen chui vào, chuẩn bị sẵn sàng để tiêu hủy bất cứ lúc nào.

Bây giờ không kiểm tra ra không có nghĩa là sau này cũng không, kỹ thuật của con người luôn tiến bộ rất nhanh.

Lúc đi qua cổng khử trùng là một khoảng tối đen như mực. Tư Ân Viễn nhớ lại dáng vẻ yếu đuối nhát gan vừa rồi của túi cỏ nhỏ, bước chân anh khựng lại một chút.

Nếu ở trong bóng tối mà mặc kệ cậu ta chắc sẽ sợ lắm nhỉ.

Đúng là yếu đuối.

Anh chủ động nhét một vạt áo của mình vào tay Quý Tửu, rồi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn mà sải bước về phía trước.

Quý Tửu: OvO?

(Lời tác giả)

Dưới lăng kính của Thủ lĩnh Tư: Quý Tửu đáng thương, yếu đuối, bất lực, không trông chừng cẩn thận sẽ bị vật biến dị bắt nạt.

Vô số vật biến dị đã bị ăn thịt: OvO???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play