Một nửa số "zombie" chen chúc ra ngoài bệnh viện, bởi vì chúng ngửi thấy một mùi hương khiến chúng muốn đổ xô tới.
Hơi thở của thợ săn cấp cao cũng có sức hấp dẫn tương tự đối với chúng, nên vẫn còn một nửa số "zombie" ở gần họ hơn không chịu rời đi.
Nguồn dinh dưỡng gần như dâng tận miệng này khiến lũ Ký Tích Cổ ẩn náu trong cơ thể vật chủ phải đỏ mắt.
Những cái xác bị điều khiển không sợ bị thương, dù tay chân bị bẻ gãy, ngực thủng lỗ chỗ vẫn có thể tiếp tục hành động, hung tợn muốn cắn một miếng thịt của người tới gần.
Du Phi Trần thở hổn hển muốn vòng sang phía bên kia, nhưng suýt nữa bị một con zombie mặc áo phẫu thuật cắn trúng. May mà Lê Triều tay mắt lanh lẹ, khuỷu tay phải chợt nhô ra một đoạn gai xương hình lưỡi liềm, chặn giúp cậu ta một chút.
Lê Triều quát lớn: “Đừng mất tập trung! Bị cắn rất có thể Ký Tích Cổ sẽ theo miệng nó chui thẳng vào vết thương của cậu đấy.”
Du Phi Trần không cam tâm nhìn đám zombie đang đi ra ngoài bệnh viện, tay làm thành hình súng bắn liên tục.
Mỗi viên đạn bắn ra đều lượn vòng chuẩn xác, xuyên qua xương sống của zombie.
Kẻ dẫn đầu xông lên nhanh nhất là một con zombie mặc áo blouse trắng, thịt trên mặt gần như không còn, lộ ra xương trắng hếu. Nó dường như đã trở thành thủ lĩnh của đám "zombie" này, những con Ký Tích Cổ vội vã đi ra ngoài đều chắn phía sau lưng nó, đỡ đạn của Du Phi Trần giúp nó.
Ngay cả khi đạn của Du Phi Trần có khả năng tự động truy đuổi, cũng chẳng làm gì được việc những cái xác này chủ động lao vào đường đạn.
Con zombie bác sĩ kia khỏe vô cùng, một tay hất bay cánh cửa lớn vốn đã ọp ẹp của bệnh viện. Cánh cửa bay tới rơi xuống ngay dưới chân Lê Triều.
Hắn đen mặt nhấn vào thiết bị ghi âm nhỏ trên người: “Tọa độ «Phế Thị» 1078, xác chết bị Ký Tích Cổ khống chế ở đây đã hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng, có dấu hiệu sản sinh Cổ Vương sơ đại.”
Tít—
Hắn nhấn dừng chiếc máy ghi âm nhỏ, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dù có chết cũng phải để lại báo cáo cho hậu thế tham khảo.
Dưới sự cản trở cố ý hoặc vô tình của đám "zombie" này, họ chỉ có thể nghiến răng trơ mắt nhìn ngày càng nhiều "zombie" đổ về phía quán ăn nhỏ nơi Quý Tửu đang ở.
...
Quý Tửu tủi thân thu tay lại, đầu ngón tay non mềm bị mảnh kính vỡ đâm phải, một giọt máu đỏ tươi chảy ra.
Mùi hương có sức hấp dẫn chí mạng đối với vật biến dị chính là tỏa ra từ máu tươi của cậu.
Hình người cũng mong manh như bản thể, thậm chí làn da còn mềm mại hơn cả người thường nên càng dễ bị thương hơn.
Cậu giơ ngón tay bị thương lên, bắt chước tình tiết trên TV đã từng xem, đưa ngón tay vào miệng mình chậm rãi liếm mút, ánh mắt vẫn ngây thơ như trẻ nhỏ.
Đúng lúc này, Ký Tích Cổ điều khiển xác chết kéo đến.
Đối mặt với những cái xác có hình thù đáng sợ này, Quý Tửu nhíu mày ghét bỏ.
Cậu không thích nuốt chửng bất cứ thứ gì mang mùi ẩm mốc thối rữa, đây là thứ duy nhất cậu kiêng kỵ.
Sự ngập ngừng này khiến lũ Ký Tích Cổ ký sinh trong vô số xác chết sinh ra ảo giác – chúng cho rằng đây là một con người yếu đuối dễ bắt nạt.
Gã bác sĩ giơ dao phẫu thuật lên sải bước tiến tới, đâm sầm vào cửa kính của quán ăn rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước. Phía sau, ngày càng nhiều xác chết đến gần, không ngừng chen lấn về phía trước.
Những cái xác ở trong cùng đã bị ép đến biến dạng, nhưng chúng vẫn không cảm thấy đau đớn, tham lam nở nụ cười thèm thuồng tàn bạo.
Tấm kính không chịu nổi sức ép mà vỡ tan, mảnh vụn găm vào những cái xác không hồn này khiến chúng trông càng thêm máu me.
Đúng là lũ không biết tự lượng sức.
Ánh mắt Quý Tửu hơi lạnh đi, ngay trước giây phút định thả sương đen ra, một tiếng xé gió vang lên từ phía trên.
Cậu dường như cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên, miệng vẫn đang ngậm ngón tay bị thương.
Người đàn ông làm thủng một lỗ lớn trên trần nhà hàng không hề hoảng sợ. Anh khuỵu một gối xuống, cúi đầu nhìn xuống dưới, đồng tử màu vàng kim từ từ ánh lên vẻ hứng thú, nhướng mày hỏi: “Nhóc con ở đâu ra đây?”
Thấy Quý Tửu vẫn ngây ngốc nhìn mình, hoàn toàn không phản ứng gì với đám "zombie" sắp lao tới trước mặt, Tư Ân Viễn “chậc” một tiếng, thu lại vẻ bất cần thường ngày, trở nên nghiêm túc. Lợi dụng trần nhà hàng này thấp mà bản thân lại tay dài chân dài, anh dứt khoát vươn cánh tay dài ra, xách Quý Tửu lên như xách gà con.
Sức mạnh cánh tay kinh người giúp anh xách một thiếu niên vừa trưởng thành bằng một tay mà không hề run chút nào.
Anh đặt Quý Tửu sang bên cạnh, không thèm nhìn mà ném một quả cầu lửa màu vàng kim xuống dưới.
Dị năng 「Sinh Cơ - Đoạt Thủ」 của anh có thể dùng kim diễm* dưới nhiều hình thái khác nhau để đoạt lấy sinh cơ của bất cứ thứ gì trên thế giới, bao gồm nhưng không giới hạn ở sinh mệnh. Chỉ cần về mặt lý thuyết là tồn tại và có thể chạm tới được, kim diễm của anh đều có thể đoạt lấy sinh cơ, khiến thời gian trên đó lụi tàn, khiến sinh mệnh cháy rụi trong nháy mắt.
(*Kim diễm: Ngọn lửa vàng)
Đây là dị năng được chính phủ công nhận có cấp bậc thiên phú cao nhất.
Kim diễm nhanh chóng bùng cháy dữ dội bên dưới. Dưới sự khống chế có chủ đích, chỉ có đám xác không hồn này bị kim diễm đoạt lấy sinh cơ. Dưới sự thiêu đốt của kim diễm, số lượng nhiều đến mấy cũng vô dụng. Rất nhanh, cả đám xác không hồn như bị tua nhanh thời gian, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến thành xương trắng, rồi từ xương trắng thành một đống tro tàn.
Đó chính là bị đoạt lấy sinh cơ.
Chỉ cần Tư Ân Viễn muốn, anh có thể khiến rất nhiều thứ trên thế giới này biến mất không một tiếng động.
Quý Tửu bỏ tay xuống, đầu ngón tay đã không còn thấy chút dấu vết bị thương nào. Cậu cuối cùng cũng phản ứng lại, mắt sáng rỡ đầy phấn khích nhìn người đàn ông: “Anh đến tìm tôi rồi?”
Cậu vui quá, chủ nhân đã tìm thấy cậu trước một bước rồi.
Nếu phía sau có đuôi nhỏ, thì bây giờ chắc đã vẫy tít như cánh quạt rồi.
Những lời định nói ban đầu đều bị đôi mắt sáng lấp lánh này ép lui. Tư Ân Viễn đánh giá lại chàng trai trước mắt, lúc này mới phát hiện ngoại hình của cậu quá mức xuất sắc, ngũ quan diễm lệ càng khiến anh khẳng định mình chưa từng gặp người này.
Mặc dù anh không phải người coi trọng bề ngoài, nhưng nhìn thấy người đẹp như vậy trong lòng cũng không tránh khỏi lưu lại chút dấu vết.
Vấn đề trở nên nan giải rồi đây. Nhóc con tiện tay cứu được này hình như đầu óc không được minh mẫn lắm, lại còn nhận nhầm người.
Tư Ân Viễn nhíu mày, không trả lời câu hỏi của cậu. Anh xoay người nhảy xuống, nhanh chóng tóm lấy con Ký Tích Cổ được cố ý để lại trong đống tro tàn.
Đây là con Ký Tích Cổ lớn nhất, cũng là con ký sinh trong cơ thể gã bác sĩ dẫn đầu vừa rồi.
Con Ký Tích Cổ vốn còn đang ngọ nguậy thân hình béo mập muốn chạy trốn, ngay khoảnh khắc bị người đàn ông có khí thế đáng sợ giẫm lên liền lập tức giả chết. Trí thông minh không bằng một con chó của nó đủ để nó nhận ra sự đáng sợ của người đàn ông này, vì vậy đến cả giãy giụa cũng không dám.
Tư Ân Viễn túm lấy nó, thô bạo nhét vào khối lập phương mang theo.
Đây cũng là sản phẩm mới do viện nghiên cứu phát triển, dùng để vận chuyển vật biến dị sống cho tiện. Bên trong khối lập phương chứa đầy độc tố gây mê và được làm từ vật liệu tốt nhất, tạo thành lớp vỏ kim loại chắc chắn.
Loại vật biến dị như Ký Tích Cổ một khi rời khỏi vật chủ thì sức chiến đấu sẽ giảm đi đáng kể, bị ném vào khối lập phương liền lập tức mất khả năng phản kháng.
Quý Tửu đứng bên cạnh nhìn như một em bé tò mò, cậu vui vẻ cong mắt cười, không hề keo kiệt lời khen của mình: “Anh lợi hại thật đấy.”
Không hề sợ hãi, cũng không hề xa lánh.
Tư Ân Viễn đã quen với đủ loại ánh mắt sợ sệt xung quanh sau khi sử dụng dị năng, nhưng ánh mắt lần này lại trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, không mang chút tạp chất giả tạo nào. Ngay cả thủ lĩnh thợ săn hung bạo cũng không thể tiếp tục lạnh lùng.
Anh cụp mắt: “Đi theo tôi.”
“Vâng ạ.” Quý Tửu vui vẻ đi theo anh.
Quá không phòng bị.
Một nhóc con dễ dụ như vậy rốt cuộc sống sót đến bây giờ bằng cách nào? Người dẫn theo cậu ta trước đó đâu rồi?
Tư Ân Viễn khẽ nhíu mày, lúc nghiêng đầu nhìn cậu, sắc vàng trong mắt anh như ánh kim lấp lánh.
Quý Tửu rất thích đôi mắt màu vàng kim hiện tại của chủ nhân. Cậu ngây thơ hơi ngẩng đầu hỏi: “Sao đồng tử của anh lại từ màu đen chuyển thành màu vàng kim vậy?”
“Đây là dị biến do thức tỉnh.” Tư Ân Viễn giải thích ngắn gọn.
Anh vẫn cho rằng mỹ nhân nhỏ bé đầu óc không tốt này đã nhận nhầm mình thành người khác.
Mặc dù trước đây anh đúng là mắt đen, nhưng mắt đen quá phổ biến, đừng nói trước tận thế, ngay cả sau tận thế cũng đầy rẫy. Vì vậy, việc đặt câu hỏi như vậy quá bình thường, chỉ có thể chứng tỏ người từng dẫn theo cậu ta cũng có mắt đen.
“Người có dị năng đều sẽ bị dị biến sao?” Quý Tửu hỏi như một học sinh nhỏ giơ tay phát biểu trong lớp, ánh mắt tràn đầy khao khát kiến thức thuần túy.
“Không, chỉ một bộ phận thôi, hơn nữa hướng dị biến của một số người rất đáng sợ. Đổi màu mắt đã là dị biến rất nhẹ rồi.” Tư Ân Viễn hiếm khi kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy với một người mới gặp không lâu.
Bước chân của anh rất lớn, muốn theo kịp có chút khó khăn. Quý Tửu sau khi nhận được câu trả lời thì không nói gì nữa, yên lặng đi theo như một món đồ trang trí nhỏ ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng nhặt một nhóc con như vậy về hình như cũng khá tốt.
Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong một thoáng, nhanh đến mức chính Tư Ân Viễn cũng chưa kịp phản ứng đã biến mất.
Anh vốn tính tình cô độc, dù xung quanh có rất nhiều đồng đội cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động thân thiết với ai.
Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, anh dễ dàng tìm thấy bệnh viện là cứ điểm của Ký Tích Cổ, cũng nhìn thấy hai thuộc hạ của mình đang bị zombie bao vây.
Số lượng zombie ở đây không biết từ lúc nào lại tăng gấp đôi, dày đặc gào thét về phía họ.
Trên lưng Lê Triều mọc ra mười mấy gai xương, mỗi chiếc dài đến hai mét, hắn dùng dị năng bảo vệ mình như một con nhím biến dị.
Dị năng của Du Phi Trần tiêu hao quá lớn khiến ngón trỏ và ngón giữa dùng để hóa súng không ngừng bốc khói.
Cả hai người trông đều đã đến giới hạn, mà anh đến vừa đúng lúc.
Chỉ cần chú ý không bị xâm nhập, Ký Tích Cổ thực ra rất dễ giải quyết.
Tư Ân Viễn thậm chí không để bất kỳ một con "zombie" nào đến gần, ném ra một quả cầu kim diễm đã xoay chuyển cục diện một chiều này.
Dưới dị năng của anh, những "zombie" dựa vào việc hấp thụ máu thịt tươi làm dinh dưỡng này căn bản không có chút sức chống cự nào, liền bị đoạt lấy sinh cơ biến thành tro bụi.
Du Phi Trần khoa trương kêu khóc thảm thiết: “Đại ca! Cuối cùng anh cũng tới rồi! Em còn tưởng anh không cần em nữa, em nhớ anh muốn chết hu hu hu.”
Mang theo vẻ nũng nịu sến súa rất thẳng nam.
Được cứu vào thời khắc sinh tử, ngay cả Lê Triều vốn luôn vững vàng cũng không nhịn được bước lên một bước gọi: “Đội trưởng Tư.”
Du Phi Trần không dám chậm trễ, cậu ta muốn lập tức báo cho Tư Ân Viễn biết ở phía Đông cách đó không xa có một túi cỏ nhỏ xinh đẹp tay trói gà không chặt đang bị mắc kẹt, rất có thể đang đối mặt với sự bao vây của Ký Tích Cổ.
Lời còn chưa kịp nói ra, cậu ta đã nhạy bén nhận ra sau lưng đại ca nhà mình hình như có người đi theo.
Tư Ân Viễn không có ý định để tâm đến những lời sến súa của Du Phi Trần, anh nhớ đến chàng trai vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau lưng mình.
Chứng kiến hiện trường tiêu diệt quy mô lớn như vậy, cậu ta có thể đã sợ hãi rồi.
Tư Ân Viễn nghiêng người để lộ cậu ra, định nói gì đó nhưng lại khựng lại vào giây tiếp theo.
Chàng trai trong tưởng tượng là đang sợ hãi kia lại đang... ôm một quả lê biến dị không biết tìm thấy ở đâu ra gặm.
Chưa kịp xem xét quả lê đó là thế nào, Du Phi Trần đã nhìn rõ Quý Tửu và la lối om sòm.
Du Phi Trần chép miệng một cái rõ to: “Đại ca, anh tìm thấy cậu ấy ở đâu vậy?”
Không ngờ lại trùng hợp đến thế.
Ánh mắt Tư Ân Viễn trầm xuống: “Cậu quen cậu ta?”
Lúc này Quý Tửu cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra chủ nhân quen biết hai người này. Cậu nghĩ đến những lời sến súa Du Phi Trần nói ban nãy, trong lòng dâng lên cảm giác cảnh giác như đồ vật sở hữu bị xâm phạm.
Ba năm cậu không ở đây, chủ nhân sẽ không lén nuôi sinh vật khác chứ?
Thực vật không được, thú cưng không được, người thì càng không được.
Thế là lòng dạ độc ác nổi lên, cậu làm ra một hành động khiến hai người còn lại có mặt phải trợn mắt há mồm: trực tiếp tiến lên một bước nhỏ, ôm lấy cánh tay vị thủ lĩnh thợ săn vốn luôn lạnh lùng không gần người lạ này, ló cái đầu nhỏ mềm mại ra nói với Du Phi Trần: “Anh ấy là của tôi!”
Vừa bá đạo lại vừa tùy hứng.
(Lời tác giả)
Gặp nhau rồi, hôm nay là một cây cỏ vui vẻ.