Du Phi Trần véo Lê Triều bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Có phải tớ lỡ ăn nhầm nấm độc nên bị ảo giác rồi không?”   

Lê Triều gạt bàn tay bẩn thỉu trên người mình ra, đứng thẳng dậy, phòng bị nhìn người mới tới, ánh mắt dần chuyển sang kinh ngạc.   

Bộ đồ chiến đấu màu đen bị rách một mảng trong lúc giao chiến vừa rồi, để lộ cơ bắp với những dấu vết luyện tập rõ ràng.   

Vẻ nhếch nhác của họ hoàn toàn đối lập với Quý Tửu sạch sẽ tinh tươm.   

Trông cậu ta không có chút dao động tinh thần lực nào, làm sao một người bình thường có thể sống sót một mình ở «Phế Thị» được chứ.   

Lê Triều cảnh giác giơ súng lên chĩa vào cậu: “Cậu là ai?”    

Trong súng đã hết đạn, dị năng của hắn cũng cạn kiệt, chỉ có thể dùng cách tỏ vẻ bề ngoài để đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.   

Quý Tửu nghiêng đầu: “Tôi tên Quý Tửu.”    

Câu trả lời ngây thơ đến mức quá đáng này khiến cả hai người có mặt đều cứng đờ.   

Du Phi Trần nuốt nước bọt: “Sao cậu lại xuất hiện một mình ở đây, đồng đội của cậu đâu?”    

Theo bản năng, cậu ta liền cho rằng Quý Tửu được một thợ săn* nào đó có tính chiếm hữu cao mang đến. Rất nhiều người bình thường có ngoại hình ưa nhìn dựa dẫm vào một thợ săn nào đó đã trở thành hiện tượng phổ biến trong căn cứ.   

(*Thợ săn: Chỉ những người có dị năng, chuyên ra ngoài làm nhiệm vụ.)

Đối với thợ săn, một nghề nghiệp thời tận thế liếm máu trên lưỡi dao và tôn thờ chủ nghĩa hưởng thụ kịp thời, việc mang theo một người đẹp bên mình khi làm nhiệm vụ để tiện giải quyết nhu cầu sinh lý cũng không phải là hiếm.   

Mặc dù Du Phi Trần rất khinh thường hành vi vô trách nhiệm với tính mạng người khác này, nhưng tình thế hiện tại buộc họ chắc chắn không thể gây thù chuốc oán với thợ săn kia.   

Ít nhất thì người có thể mang theo một bình hoa* xinh đẹp như vậy ra ngoài chắc chắn phải rất mạnh.   

(*Bình hoa: Chỉ người đẹp nhưng vô dụng.)

Quý Tửu không hiểu: “Đồng đội?”    

Du Phi Trần giải thích: “Là người đi cùng cậu trước đó ấy.”    

Thôi xong, không chỉ là mỹ nhân bình hoa, mà còn là người có đầu óc và thể lực trông như không ổn lắm, gọi tắt là túi cỏ xinh đẹp.    

Thì ra là hỏi về chủ nhân!   

Mắt Quý Tửu sáng lên, giọng nói trong trẻo: “Tôi không biết!”    

Du Phi Trần nghẹn lời.   

Không hề nhận ra vẻ mặt méo mó thoáng qua của hai người đối diện, Quý Tửu nói tiếp: “Anh ấy hình như bị lạc, không tìm thấy tôi rồi.”    

Chủ nhân ngốc nghếch đi lạc ba năm, cậu chờ không nổi muốn tìm người nên tự mình rút rễ ra đi.    

Nghe vậy, Du Phi Trần và Lê Triều lặng lẽ nhìn nhau, thấy được sự thấu hiểu trong mắt đối phương.   

Bị lạc ở «Phế Thị» chỉ có một kết cục duy nhất, đó là trở thành bữa ăn trong bụng vật biến dị.   

Có lẽ họ đã gặp nguy hiểm, và người thợ săn kia vì bảo vệ cậu nên đã tự mình dẫn dụ vật biến dị đi.   

Nghe qua thì đúng là một thợ săn quá tự phụ và có tính chiếm hữu mạnh, nhưng ít nhất vẫn chưa mất hết nhân tính đến mức bắt một túi cỏ nhỏ yếu đuối đi dụ địch.   

Ánh mắt Du Phi Trần nhìn Quý Tửu trở nên thương hại.   

Một mỹ nhân xinh đẹp.   

Một mỹ nhân xinh đẹp mà đầu óc lại không được tốt lắm.   

Một mỹ nhân xinh đẹp, đầu óc không tốt lại còn mất đi sự bảo vệ.   

Không thể thấy chết mà không cứu được, hơn nữa còn chưa biết ai đã giết chủ não của dây leo Lam Văn gần đây, biết đâu chính là người thợ săn bảo vệ cậu ta.   

Trong tình huống này, cả cậu ta và Lê Triều không cần trao đổi cũng ngầm đồng ý phải đưa Quý Tửu vào vòng bảo vệ trước đã.   

Du Phi Trần thu lại tư thế cảnh giác, thoải mái chuyển chủ đề: “Khẩu trang phòng hộ của cậu bị mất rồi à, không khí bên ngoài căn cứ không thích hợp với người thường đâu.”    

“Tại sao?” Quý Tửu chỉ đơn thuần tò mò.   

Nhận thức của cậu về thế giới cơ bản đều đến từ Tư Ân Viễn và chiếc TV bật 24/24 trong phòng anh.   

Tiếc là sau khi tận thế bắt đầu, từ trường hỗn loạn, TV trên toàn thế giới đều hỏng vào ngày thứ năm của tận thế. Quý Tửu chỉ kịp biết được hai từ mới nổi về tận thế qua bản tin thời sự là vật biến dị và dị năng giả.   

Điều này khiến cậu nóng lòng muốn tiếp thu kiến thức mới.   

Đúng là một cây cỏ ham học hỏi.    

Du Phi Trần càng chắc chắn hơn về cái mác túi cỏ xinh đẹp của Quý Tửu. Cậu ta hoàn toàn không để lộ chút gì trên mặt, khá tự nhiên trêu chọc: “Nhìn cậu là biết không nghe kỹ buổi phổ biến kiến thức của căn cứ rồi. Độc tính của nhiều vật biến dị có thể lây truyền qua không khí đấy, người thường không có khả năng kháng độc như dị năng giả đâu, hít phải là xong đời.”    

Thấy Quý Tửu vẫn ngơ ngác, Du Phi Trần gãi đầu lấy ví dụ: “Ví dụ như nấm Cóc Đỏ thường thấy, bản thân chúng có độc thì thôi đi, đến cả bào tử cũng độc. Dị năng giả ăn phải cũng lột da chứ đừng nói người thường.”    

“Mà nói chứ cậu may mắn thật đấy, gần đây hình như không có một cây nấm Cóc Đỏ nào, lạ thật, rõ ràng nơi này rất thích hợp cho chúng sinh trưởng.”    

Quý Tửu chép miệng, vẻ mặt hồi tưởng: “Là loại nấm màu đỏ, mép có vân sọc ngắn đúng không?”    

Du Phi Trần gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, thân màu trắng, trên mũ còn có hạt nhỏ. Loại nấm này chỉ cần không ăn thì không chết người, nhưng thứ chí mạng là bào tử bay khắp nơi của nó, người thường tuyệt đối không được chạm vào.”    

Xem ra túi cỏ nhỏ này cũng có tìm hiểu chút ít.    

Quý Tửu cười ngượng ngùng. Ừm, loại nấm này ăn khá ngon.    

Không ai ngờ được kẻ đầu sỏ ăn sạch toàn bộ nấm độc gần đó lại đang đứng ngay trước mắt.   

Du Phi Trần vẫn còn đang lẩm bẩm thắc mắc tại sao không thấy bóng dáng nấm độc nào gần đây, còn Lê Triều đã bắt đầu hỏi Quý Tửu có muốn đi cùng họ không.   

Lê Triều: “Như cậu thấy đấy, tình hình của chúng tôi không ổn lắm, hơn nữa còn phải hoàn thành một nhiệm vụ cấp A, chúng tôi cũng không thể đảm bảo cậu an toàn trăm phần trăm trở về căn cứ.”   

Căn cứ?    

Chủ nhân cũng sẽ ở đó sao?   

Ánh mắt Quý Tửu luyến tiếc rời khỏi con bồ câu trắng hóa xương bay ngang trời, chỉ bắt được từ khóa quan trọng này.   

Cậu lập tức vui vẻ gật đầu: “Được thôi.”    

Ánh mắt chàng trai ngây thơ trong veo, gần như khiến người ta không thể trách móc cậu quá nặng lời.   

Lê Triều ho khan một tiếng, đại khái hiểu tại sao người thợ săn trước đó không nỡ để cậu một mình ở căn cứ.   

Những lời nghiêm khắc định nói đều thu lại hết, cuối cùng Lê Triều cũng chỉ thốt ra vài chữ: “Đi sát theo chúng tôi.”    

Hắn tháo lọ thuốc giải độc ở thắt lưng ném cho Quý Tửu rồi sải bước tiến lên mở đường.   

Du Phi Trần đi bên cạnh Quý Tửu giải thích: “Đây là loại mới do viện nghiên cứu phát triển, có thể ngăn chặn phần lớn độc tố trong không khí, chỉ cần đừng dại dột ăn vật biến dị là được.”    

Câu cuối cùng mang giọng nửa đùa nửa thật.   

Dù sao thì cũng chẳng ai lại nghĩ quẩn đến mức đi ăn vật biến dị cả.   

Thuốc giải độc có vị ngọt ngọt, Quý Tửu rất thích.   

Cậu vừa uống vừa ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”    

Luồng sương đen được thả ra lặng lẽ nuốt chửng đám dây leo Lam Văn đã chết trên mặt đất phía sau lưng cậu.   

Là những người thức tỉnh hàng đầu, khả năng hồi phục của Lê Triều và Du Phi Trần mạnh đến kinh ngạc. Chỉ sau khi đi qua hai con phố, họ đã cơ bản hồi phục sức chiến đấu. Quý Tửu đi theo sau lưng họ cực kỳ nhẹ nhàng.   

Dị năng 「Truy Đạn」 mà Du Phi Trần thức tỉnh sở hữu thiên phú biến ngón tay thành nòng súng, hơn nữa đạn bắn ra còn có khả năng tự động truy đuổi.   

Ánh mắt cậu ta sắc bén bắn thủng một lỗ trên con Ký Tích Cổ* sắp lao tới.   

(*Ký Tích Cổ: Loại vật biến dị ký sinh trên cột sống.)

Quý Tửu tò mò nhặt xác Ký Tích Cổ bị lực xung kích bắn văng ra ven đường lên.   

Đó là những sợi dây leo nhỏ như bạch tuộc mini, đầu dây leo có răng cưa dày đặc.   

Du Phi Trần đúng là cái miệng không lúc nào ngơi nghỉ, lúc này gặp được Quý Tửu tò mò như em bé, dù đang cảnh giác xung quanh cũng phải lải nhải.   

“Đây chính là Ký Tích Cổ do cây Tơ Hồng* biến dị thành. Sau khi bị nó ký sinh sẽ bị ăn sạch não rồi ký sinh trên xương sống, bị điều khiển trở thành cái xác không hồn, tìm kiếm máu thịt tươi mới hơn làm chất dinh dưỡng.”    

(*Tơ hồng: Một loài thực vật ký sinh.)

Du Phi Trần làm vẻ mặt dọa nạt: “Xem phim zombie chưa? Bị ký sinh xong sẽ biến thành quái vật tương tự thế đấy.”    

Quý Tửu phối hợp mở to mắt, đồng tử của cậu dưới ánh mặt trời có màu hổ phách nhàn nhạt, trông rất long lanh.   

Du Phi Trần như ông chú biến thái dọa thành công trẻ con, cậu ta xoa xoa tay: “Ký Tích Cổ không chỉ có thể xâm nhập qua miệng mũi mắt, mà còn có thể chui vào qua vết thương chảy máu trên người cậu, cho nên nhất định phải cẩn thận đừng để bị thương.”    

Quý Tửu gật đầu: “Nhiệm vụ các anh phải làm có liên quan đến thứ này à?”    

Cậu cảm nhận được phía trước có rất nhiều người bị Ký Tích Cổ ký sinh.   

Du Phi Trần: “Đúng vậy, bọn anh phải phụ trách tiêu diệt ổ Ký Tích Cổ ở đây, còn phải bắt mấy con sống về cho viện nghiên cứu.”    

Vế sau mới là mấu chốt của nhiệm vụ, viện nghiên cứu đang rất cần mẫu vật Ký Tích Cổ.   

Hai tay Lê Triều hóa thành gai xương trắng ởn khổng lồ, dễ dàng cắt đôi một con Ký Tích Cổ, hắn không quay đầu lại mà cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Cẩn thận! Sắp đến địa điểm đánh dấu trên bản đồ nhiệm vụ rồi!”    

Du Phi Trần lập tức quay đầu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.   

Quý Tửu lặng lẽ ném xác Ký Tích Cổ trên tay cho sương đen nuốt chửng.   

Loài người bận rộn thật đấy.   

Cậu chuyên tâm làm một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng thả sương đen ra ăn vụng mấy vật biến dị không có mắt ven đường.   

Càng đến gần cứ điểm của Ký Tích Cổ trên bản đồ, mùi tanh càng nồng nặc.   

Quý Tửu nhăn chiếc mũi nhỏ tỏ vẻ ghét bỏ, cậu không thích mùi này.   

Mùi xác chết thối rữa hòa lẫn với mùi tanh của máu thịt.   

Du Phi Trần: “Trên bản đồ cứ điểm chính là bệnh viện kia, cậu không có sức chiến đấu, không thể đến gần hơn nữa.”    

Quý Tửu: “Vâng ạ.”   

Thực vật nhỏ bé thì làm gì có sức chiến đấu chứ, chỉ là hơi biết ăn mà thôi.    

Ngoan ngoãn đến mức khó tin.   

Lê Triều lộ vẻ hài lòng. Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần Quý Tửu sợ bị bỏ lại nên sẽ nằng nặc đòi đi theo, nhưng không ngờ mỹ nhân não rỗng này lại nghe lời hơn tưởng tượng.   

Quý Tửu được sắp xếp ở lại một quán ăn nhỏ cách bệnh viện không xa, trong tay còn bị dúi cho một khẩu súng.   

Thấy bộ dạng ngây ngốc của cậu, Du Phi Trần không nhịn được nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng đi ra ngoài, đi xa hơn chút nữa là lũ kia sẽ ngửi thấy mùi người trên người cậu đấy.”    

Quý Tửu gật đầu, sự chú ý của cậu đã bị hình ảnh các món ăn ngon được trưng bày trong quán ăn nhỏ này thu hút.   

Sườn xào chua ngọt, cá hấp, khoai tây sợi xào khô trên đó đều là những món cậu chưa từng ăn, chỉ thấy qua TV.   

Quý Tửu nghĩ, có lẽ sau khi tìm được chủ nhân, anh ấy sẽ dẫn mình đi nếm thử những món ngon này.   

Nếu anh ấy không muốn cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày tưới nước cho cậu như trước đây là cậu vui lắm rồi.   

Du Phi Trần mặt mày xám ngoét đứng trên một chiếc xe cứu thương bị lật nghiêng, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Đây mà là mấy trăm á? Số lượng chắc chắn phải hơn nghìn rồi!”   

Đây hoàn toàn không phải là số lượng mà hai người họ có thể tiêu diệt được. Không chỉ phải đối phó với đám người bị ký sinh này, họ còn phải luôn luôn đề phòng những con Ký Tích Cổ lảng vảng bên ngoài tấn công vào vết thương hoặc miệng mũi của họ.   

Không ai ngờ được bệnh viện này lại giấu nhiều người bị Ký Tích Cổ ký sinh đến vậy.   

Mặt ai nấy đều tái xanh, đồng tử giãn ra, răng nanh nhô ra do độc tố của Ký Tích Cổ, không biết đau đớn, phát ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa rồi lao lên cào cấu không ngừng.   

Ngoài một bộ phận mặc đồng phục bác sĩ, y tá và quần áo bệnh nhân, còn có rất nhiều người dân gần đó, thậm chí có cả những thợ săn đến khu vực này làm nhiệm vụ, ngực đeo huy hiệu màu xanh lá.   

Bệnh viện có một tòa nhà bị phá dỡ một nửa, vật liệu xây dựng chất đống ở đó, trên giàn thép gai dựng dở còn xiên một cái xác bị gặm chỉ còn lại nửa người.   

"Zombie" ở đây đã bắt đầu tàn sát lẫn nhau, nếu cứ để mặc rất có thể sẽ nuôi ra một con Cổ Vương*.   

(*Cổ Vương: Vua của loài cổ trùng, chỉ con mạnh nhất.)

Chúng vừa ngửi thấy mùi, tất cả đều phát điên muốn chen lên để cắn một miếng máu thịt, vô số bàn tay khô khốc vươn ra hận không thể xé xác con mồi trước mắt ngay lập tức.   

Đạn của Du Phi Trần cứ hai mươi giây mới hồi lại một lần, vì vậy cậu ta không đối phó nổi với vật biến dị đông đảo dựa vào số lượng.   

Cậu ta muốn khóc mà không có nước mắt, thu lại cái chân suýt bị cắn, chân thành nói: “Đây là lần đầu tiên tớ nhớ đội trưởng Tư đến thế.”    

Cậu ta hoàn toàn tin tưởng vào sức chiến đấu của đội trưởng Tư, căn bản không lo anh ấy xảy ra chuyện, việc anh ấy đến chỉ là vấn đề sớm muộn.   

Lê Triều quét chân phải đồng thời hóa thành gai xương, trực tiếp cắt lìa một con "zombie" suýt cắn được mình. Bộ đồ tác chiến của hắn vì dị năng 「Gai Xương」 mà rách thêm nhiều lỗ, lúc này cũng hoàn toàn không để tâm đến những thứ đó, hét lớn: “Sao bọn nó cứ nhằm hướng Đông mà đi thế hả?!”   

“Hướng Đông?” Du Phi Trần nổ súng bắn chết một con, sững lại một giây rồi sắc mặt tái mét, không nhịn được chửi một tiếng, “Đệt!”    

Hướng Đông chính là hướng Quý Tửu đang ở.   

(Lời tác giả)    

Chọc chọc ai đó, chương sau có nên đến màn anh hùng cứu mỹ nhân không nhỉ.    

[Lưu ý khi đọc] 

Phần mô tả về hình dáng, màu sắc, mùi hương của thực vật trong truyện này có tham khảo Baidu và một số kiến thức phổ thông. Bối cảnh thế giới tuy giống Trái Đất nhưng thuộc về một thế giới song song của Trái Đất, vì vậy sẽ có thiết lập riêng. Nếu nhân vật chính gặp phải thực vật không thuộc châu Á thì đó là thiết lập riêng nhé~    

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play