Ngôn Chỉ quyết định lưu lại, Kỷ Trường Phong cũng không thể ủy khuất cậu.
Lúc nấu cơm, Kỷ Trường Phong lấy ra chỗ gạo giấu kỹ dưới đáy hòm đã lâu không ăn, nấu một nồi cháo loãng, lại xào thêm một món rau.
Ngôn Chỉ dọn cái ghế nhỏ gấp ngồi bên cạnh giúp hắn nhóm lửa, nhìn Kỷ Trường Phong cúi đầu bận rộn, cậu thấy trong lòng ấm áp.
Tình hình gia cảnh nhà họ Kỷ không tốt cậu biết rõ, nhưng cậu cũng không để bụng mấy chuyện đó, hai người cùng nhau cố gắng sống tốt là được.
Lúc ăn cơm, Kỷ Trường Phong cố ý múc cho Ngôn Chỉ một phần cháo đầy hơn. Hắn thân thể khỏe mạnh thì không sao cả, chỉ sợ Ngôn Chỉ, người gầy yếu như vậy, bị đói thì không ổn.
“Ăn nhanh đi.”
Ngôn Chỉ nhìn chén sứ đầy tràn, dở khóc dở cười, cậu nhỏ giọng nói: “Ta ăn không hết đâu.”
Kỷ Trường Phong đang vùi đầu ăn cơm, nghe vậy liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi ăn trước đi, ăn không hết thì để lại cho ta.”
“Ân.”
Ngôn Chỉ gật đầu, cái miệng nhỏ khẽ húp từng chút cháo. Nói là cháo, nhưng thật ra chỉ là ít gạo nấu với nhiều nước, giống như nước cơm hơn. Nhà Kỷ Trường Phong sống còn khổ hơn cả những gì cậutưởng.
Kỷ Trường Phong ăn rất nhanh, ăn xong liền gắp thêm ít đồ ăn, bưng một chén khác đi vào phòng trong.
“Ăn cơm đi, nương.”
Hắn cầm chén đặt lên ghế bên cạnh, rồi đỡ người trên giường ngồi dậy.
“Hảo.” Triệu thị chống thân mình ngồi dậy, không cẩn thận hít vào một hơi khí lạnh, không nhịn được mà ho khan kịch liệt.
“Như thế nào lại ho khan?” Kỷ Trường Phong lo lắng vỗ nhẹ sau lưng nàng.
“Nương không có việc gì.” Triệu thị giọng yếu ớt đáp.
Kỷ Trường Phong đưa chén cho nàng, ngồi một bên chờ nàng ăn xong.
Hương cháo nhàn nhạt lan khắp khoang miệng, Triệu thị ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hôm nay làm sao lại nấu cháo?”
Kỷ Trường Phong hơi nhíu mày, đôi lông mày rậm cau lại, mím môi do dự một chút rồi quyết định nói thật.
“Ngôn Chỉ tới.”
Nghe đến người Ngôn gia, Triệu thị động tác khựng lại, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu ấy tới làm gì?”
“Thay ca ca đến cùng ta thành hôn.” Kỷ Trường Phong trả lời thẳng thắn.
Nghe vậy, Triệu thị nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Tình huống của Ngôn Chỉ nàng vẫn luôn rõ ràng, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, nghĩ đến cũng là bị ép buộc.
Nàng cúi đầu ăn cháo, ăn xong mới đưa chén lại cho Kỷ Trường Phong, hỏi: “Phong nhi nghĩ thế nào?”
“Ta tất nhiên là nguyện ý.” Kỷ Trường Phong trả lời thành thật.
Thấy hắn như vậy, Triệu thị chỉ thở dài.
Con trai của nàng, nàng hiểu rõ nhất.
Cô nương nhà họ Chu ở sát vách cảm mến hắn, hắn ngay cả liếc mắt cũng không thèm, nhưng với ca nhi nhà họ Ngôn thì lại động lòng, chỉ sợ đã sớm để tâm đến đứa nhỏ ấy.
“Ngươi tự mình quyết định đi.” Triệu thị nằm xuống, hiện giờ thân thể nàng như thế này, chỉ cầu không thêm phiền, “Đừng ủy khuất cậu ấy.”
“Ta minh bạch.” Thấy nương không phản đối, Kỷ Trường Phong nhẹ nhàng thở ra, cầm chén rời khỏi phòng.
Kỷ Trường Phong ra đến nơi, Ngôn Chỉ đã ăn xong từ lâu, đang cúi người rửa chén bên bệ bếp.
Thấy trên bàn còn dư nửa chén cháo, Kỷ Trường Phong nhíu mày: “Sao lại ăn ít như vậy?”
Nghe tiếng, Ngôn Chỉ quay đầu lại, tay còn ướt đẫm vội lau lên vạt áo, mím môi khẽ cười: “Ta ăn ít.”
Kỷ Trường Phong thấy cậu cười đến ngượng ngùng, trong lòng lại có chút phiền muộn.
Hắn bưng chén cháo còn thừa trên bàn, ngửa đầu uống hết sạch, sau đó đi đến bên bệ bếp, đẩy Ngôn Chỉ sang một bên: “Ngươi đi nghỉ ngơi, ta rửa.”
Ngôn Chỉ bị đẩy sang bên, nụ cười trên mặt có chút cứng lại, cậu cảm nhận được Kỷ Trường Phong hình như đang không vui, hai tay giấu ra sau lưng bối rối xoắn xuýt, cúi đầu suy nghĩ không biết mình đã lỡ lời chỗ nào.
Cậu rất ngoan, vậy mà ngay ngày đầu tiên đã khiến Kỷ Trường Phong không vui.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu trong lòng, lo lắng không yên, mắt đỏ hoe lúc nào không hay.
Trong hốc mắt bắt đầu nóng lên, Ngôn Chỉ âm thầm trách bản thân không có tiền đồ.
Kỷ Trường Phong rửa chén xong quay lại liền thấy cậu rụt cổ, đôi vai gầy yếu run lên từng hồi, hắn chớp chớp mắt, sững người một lúc, thầm nghĩ không biết vừa rồi có phải đã làm đau cậu rồi không.
Ẩn ẩn có tiếng khóc nức nở truyền ra, Kỷ Trường Phong trong lòng run lên, một đại hán cao lớn hùng tráng lại bỗng chốc tay chân luống cuống, sắc đồng cổ trên má cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Như thế nào lại khóc?” Hắn đầy mắt lo lắng, trong lúc hoảng loạn cũng quên cả giữ lễ nghi, như ôm tiểu hài tử mà bế cậu lên, bước đến mép giường ngồi xuống.
“Ngươi đừng khóc nha… Ta làm đau ngươi sao?”
“Ngươi, ngươi!” Ngôn Chỉ đột nhiên bị người ôm lấy, cả kinh đến mức quên cả khóc thút thít.
“Ta làm sao vậy?” Kỷ Trường Phong mờ mịt nhìn cậu, vẻ mặt chân thành tha thiết, hoàn toàn không ý thức được bản thân đã thất lễ.
Thấy hắn vẻ mặt nghiêm trang, Ngôn Chỉ lại vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, má liền đỏ bừng.
“Ngươi sao lại có thể ôm ta?” Hắn hoảng hốt, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Kỷ Trường Phong, nhưng lại bị Kỷ Trường Phong nắm chặt eo, ấn trở lại.
Trước mặt hắn, đôi mi dài ướt đẫm nước mắt, đuôi mắt đỏ hồng, mũi cũng ửng đỏ, nhìn thấy thế, Kỷ Trường Phong trong lòng mềm nhũn.
Hắn ôm Ngôn Chỉ, nhẹ nhàng nói: “Ngươi là thê tử của ta, ôm một chút thì sao, không sao đâu.”
Không thể ăn, hắn chỉ ôm một chút thôi cũng không được sao?
“Không được.” Ngôn Chỉ, do bị nghi lễ ràng buộc, kiên quyết đẩy hắn ra, nhưng sức lực quá yếu, đẩy mãi mà Kỷ Trường Phong vẫn không hề động đậy.
“Ngươi… ngươi buông ra!” Hắn lo lắng, giọng nói nghẹn lại, như muốn khóc.
Kỷ Trường Phong thấy hắn sắp khóc, vội vàng buông hắn ra, “Được rồi, ta không chạm vào ngươi nữa, đừng khóc.”
Hắn thấy trong lòng rất bực, sao đứa nhỏ này lại khóc nhiều thế nhỉ?
Ngôn Chỉ ôm lấy thân mình, tựa vào góc, ngước mắt tức giận nhìn Kỷ Trường Phong, “Ngươi sau này không được đụng vào ta!”
“Được, được, được.” Kỷ Trường Phong gật đầu đồng ý, “Đừng khóc nữa, mắt ngươi sẽ sưng lên mất.”
Ngôn Chỉ hừ nhẹ, dần dần ngừng khóc.
Khi trời đã gần trưa, Kỷ Trường Phong bực mình vỗ trán, vẻ đẹp mê người của hắn nhưng lại quên mất chuyện chính.
Ngôn Chỉ vào nhà, tiền ăn uống đều đã tiêu hết, hắn quyết định tận dụng mùa xuân, đi săn bắt chút thức ăn hoang dã mang ra chợ bán.
Nói là làm.
Hắn và Ngôn Chỉ chuẩn bị xong, rồi bước ra cửa. Nhìn thấy Ngôn Chỉ lặng lẽ theo sau, Kỷ Trường Phong buồn cười, sao lúc trước hắn còn tránh xa mình như rắn rết, bây giờ lại đi theo mình, trông thật đáng thương.
“Ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, tối ta sẽ về.” Hắn dừng lại trước cửa và nói với Ngôn Chỉ.
Ngôn Chỉ không muốn làm hắn tức giận, nhưng cũng không muốn ở lại trong nhà, hắn cắn răng, lấy hết can đảm nói nhỏ, “Ta muốn đi cùng ngươi.”
Kỷ Trường Phong định từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của hắn, thở dài, đồng ý.
“Muốn đi thì ra ngoài đi.” Hắn quay người vào trong nhà, lấy một cái giỏ tre cho Ngôn Chỉ xem, “Trên núi có rau dại, ngươi có thể đi hái chút về.”
“Được rồi!”
Khi Kỷ Trường Phong đồng ý, Ngôn Chỉ vui mừng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào người, trên má nhợt nhạt, lúm đồng tiền hiện lên càng làm Kỷ Trường Phong không khỏi hít vào một hơi, tâm trạng bỗng chốc dao động.
Hắn vội vàng quay người lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Muốn đi thì nhanh lên, đừng để lỡ thời gian.”