Ngôn Chỉ vội vàng rửa mặt, rồi thấy Kỷ Trường Phong bê một chậu nước ấm đi vào trong nhà.

Chỉ một lát sau, Kỷ Trường Phong nhẹ nhàng gọi: “Nương, rời giường.”

Ngay sau đó, một âm thanh già nua cất lên: “Phong nhi à, bao lâu rồi?”

“Thần sơ ( 7h sáng ).” Kỷ Trường Phong cung kính đáp lại.

“Đỡ ta đi ra ngoài chút đi.”

Kỷ Trường Phong cẩn thận giải thích: “Nương, bên ngoài mưa to mới vừa dứt, mặt đất vẫn còn ướt, vãn chút chúng ta lại ra ngoài đi dạo.”

Kỷ Trường Phong còn chưa kịp nghĩ cách giải thích tình huống của Ngôn Chỉ với nàng.

Ba tháng trước, hắn bị Ngôn gia từ hôn, điều này khiến cho nương tức giận không ít, chắc sẽ không dễ dàng tiếp nhận tình huống này ngay được.

Thấy nhi tử hiểu chuyện như vậy, Triệu thị trong lòng không khỏi cảm thấy nghẹn ngào. Sau khi Kỷ giagặp chuyện không may, mọi công việc trong nhà đều đổ lên vai hắn. Trước kia, Kỷ Trường Phong, một thiếu niên phong lưu của Kỷ gia, vốn không phải lo lắng chuyện cơm áo, giờ đây lại phải gánh vác mọi việc, khổ sở vô cùng.

Sau khi sinh bệnh nặng, Triệu thị bị mù, thân thể càng ngày càng suy yếu. Cả gia đình sống phụ thuộc vào hắn đi săn kiếm tiền. Một năm cả nhà gần như không đủ ăn, chỉ có vài bữa cơm tẻ đơn giản.

Nhớ lại tất cả những khó khăn ấy, Triệu thị không khỏi đau lòng.

“Con ta vất vả rồi.”

Kỷ Trường Phong hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng mẹ, khẽ cười, đỡ bà nằm xuống, rồi cẩn thận đắp chăn cho bà, nói: “Ta không khổ, nương không cần lo lắng.”

Trong phòng, hai người trò chuyện qua lại, còn Ngôn Chỉ thì không có việc gì làm, nên đã đi ra sân thu dọn những chiếc lá và nhánh cây bị gió thổi rơi trên mặt đất.

Khi Ngôn Chỉ vừa thu xong và chuẩn bị quay vào nhà, bỗng nghe thấy tiếng cửa gỗ vang lên.

“Ngươi tìm ai?” Ngôn Chỉ mở cửa và nhìn thấy một cô nương chừng mười mấy tuổi đứng trước cửa.

Nhìn thấy gương mặt trắng như tuyết, nhu nhược động lòng người của ca nhi trước mặt, Chu Oánhsửng sốt một chút, trong lòng dâng lên cảm giác tự ti, tự giác lùi một bước, cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Kỷ đại ca ở sao?”

Ngôn Chỉ chớp chớp mắt, khóe mắt liếc thấy trong tay cô nương kia cầm theo một cái giỏ tre cũ nát, phía trên đậy bằng một mảnh vải thô màu chàm có thêu hoa.

Trong lòng hắn lặng lẽ hiểu rõ. Kỷ Trường Phong năm nay vừa tròn hai mươi, đúng là tuổi nên cưới vợ sinh con, mà hắn lại mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn lãng, hẳn là tình lang trong mộng của không ít cô nương và ca nhi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngôn Chỉ có chút không vui. Đang định mở miệng từ chối, thì phía sau đã truyền đến giọng nói của Kỷ Trường Phong:

“Ngươi đang làm cái gì?”

Kỷ Trường Phong đi đến phía sau Ngôn Chỉ, vừa thấy Chu Oánh đứng ở cửa, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

“Ngươi tới làm gì?”

Nhìn thấy Kỷ Trường Phong bước ra, gò má ngăm ngăm của Chu Oánh khẽ ửng hồng. Nàng thẹn thùng cúi đầu, đem giỏ tre đưa ra trước mặt hắn, giọng nhẹ nhàng nói:

“Nhà ta gà mái mới đẻ trứng, biết Triệu thẩm thân thể không tốt, nên ta mang đến chút cho bà bồi bổ.”

“Không cần.” Giọng Kỷ Trường Phong lạnh nhạt. Tuy hắn không rành chuyện nam nữ, nhưng tâm tư của Chu Oánh cũng chẳng khó đoán.

Mấy ngày trước có người loan tin hai người gặp nhau trong rừng, nhà họ Chu vì danh tiếng của Chu Oánh đã buộc hắn phải cưới. Cuối cùng, hắn phải bồi thường một khoản bạc thì việc mới được dẹp yên.

Nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt Kỷ Trường Phong lại trầm xuống vài phần:

“Vì thanh danh của cô nương, ngươi vẫn là nên sớm rời đi.”

Nghe lời nói lạnh lùng mang gai nhọn ấy, Chu Oánh biết hắn còn giận vì chuyện hôm trước, hốc mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào khóc nhẹ:

“Kỷ đại ca, ngươi cũng biết thanh danh nữ nhi quan trọng đến nhường nào, vì sao ngươi lại không chịu cưới ta?”

Ngôn Chỉ cụp mắt, đứng yên lặng một bên nghe đối thoại của hai người, lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Đang thất thần thì bỗng nghe Kỷ Trường Phong trầm giọng mở miệng:

“Ta đã có người ta ái mộ, ngươi không cần tiếp tục dây dưa.”

Nói xong, hắn liền “phanh” một tiếng đóng cửa lại, chặn người ngoài cánh cửa gỗ.

Ngôn Chỉ nghe được câu “ta đã có người ta ái mộ”, trong đầu không kìm được hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của huynh trưởng mình, trong lòng bỗng dâng lên một tia chua xót.

Kỷ Trường Phong, vẫn là không thể quên được huynh trưởng của hắn sao?


 

Cho dù Kỷ Trường Phong từng dùng lời lẽ ác nghiệt đối với Ngôn Chỉ, nhưng… cậu vẫn còn tâm ý với hắn sao?

Kỷ Trường Phong đóng cửa lại, xoay người liền thấy Ngôn Chỉ đứng đó, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hắn lại nhớ đến việc vừa rồi Ngôn Chỉ dễ dàng mở cửa cho người khác, trong lòng bỗng dâng lên một chút không cam tâm.

Chẳng lẽ hắn đối với Ngôn Chỉ lại không có chút cảm giác chiếm hữu nào sao?

Ý nghĩ ấy khiến Kỷ Trường Phong hơi chán nản, giọng nói cũng vô thức nặng nề hơn:

“Về sau đừng tùy tiện mở cửa cho người ngoài!”

“…Ừ.” Ngôn Chỉ khẽ đáp, có chút mất mát.

Hai người một trước một sau bước vào trong nhà. Ngôn Chỉ biết rõ, Kỷ Trường Phong không thích cậu. Cậu không muốn bị người khác ghét, đặc biệt là người này.

Sau một lúc trầm mặc, cậu bước đến gần Kỷ Trường Phong đang chẻ củi nhóm lửa, nhỏ giọng nói:

“Chuyện hôn ước… nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ không ép ngươi. Chỉ cần một câu, ta sẽ đi.”

Tiếng bổ củi bỗng im bặt. Kỷ Trường Phong dừng tay, cắm chiếc rìu vào khúc gỗ, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đen sẫm dán chặt vào Ngôn Chỉ.

Bị ánh mắt như dã thú săn mồi đó nhìn chằm chằm, Ngôn Chỉ khẽ rùng mình, theo bản năng lùi lại một bước. Cậu sợ.

Nhìn thấy Ngôn Chỉ sợ mình như vậy, trong lòng Kỷ Trường Phong bỗng thấy phiền muộn.

Ban đầu hắn định lạnh nhạt nói “tùy ngươi”, nhưng mở miệng ra, lời nói lại đổi thành:

“Ngươi là một ca nhi không nơi nương tựa, còn có thể đi đâu?”

Vừa dứt lời, hắn thấy đôi mắt trong suốt của Ngôn Chỉ dần tối lại, hàng mi cũng cụp xuống, gương mặt vốn thanh tú bỗng nhuốm vẻ khổ sở, lại khiến người ta thấy mềm lòng vô hạn.

Rõ ràng là dáng vẻ chán nản đáng thương, nhưng Kỷ Trường Phong lại thấy Ngôn Chỉ lúc này cực kỳ đáng yêu.

Hắn âm thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thản nhiên nói:

“Phụ thân ngươi đã gả ngươi cho ta, thì ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nói xong, Kỷ Trường Phong sợ Ngôn Chỉ không muốn mà lại không dám cự tuyệt, liền bổ sung thêm một câu:

“Bất quá, nếu ngươi không muốn gả cho ta, thì ta cũng không bắt buộc.”

Hắn nói xong liền vung rìu tiếp tục bổ củi, chỉ là ánh mắt luôn không tự chủ được mà lén nhìn về phía Ngôn Chỉ – người đang chìm trong trầm tư.

Thấy cậu vẻ mặt khó xử, như thể không muốn, Kỷ Trường Phong trong lòng bực bội, tay lập tức dùng thêm ba phần sức lực, bổ củi cứ như đang trút giận vào kẻ thù.

Sợ cậu đầu óc lơ mơ hồ đồ, Kỷ Trường Phong còn cố ý thêm mắm dặm muối bên cạnh:

“Ngươi cùng ta ở chung một đêm, nếu bị người khác đồn đãi thì cũng sẽ bị nói ra nói vào. Ta tất nhiên phải chịu trách nhiệm với ngươi.”

Ngôn Chỉ tự hỏi hồi lâu. Cậu biết, Kỷ Trường Phong không chê cậu là điều khiến cậu vui vẻ. Nhưng nghĩ đến việc hắn một lòng ái mộ huynh trưởng của cậu, lòng lại dâng lên chút chua xót.

Mãi đến khi Kỷ Trường Phong chẻ xong đống củi, cậu mới hạ quyết tâm. Kỷ Trường Phong nói rất có lý: bọn họ đã ở chung một đêm, nếu tin này truyền ra, e là sẽ không ai muốn cưới cậu nữa.

Ngôn Chỉ nghĩ thông suốt, trong lòng cũng không còn rối rắm.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Trường Phong, khóe miệng khẽ mím lại đầy thẹn thùng:

“Đã mang danh nghĩa của phụ thân, ta cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành ủy khuất ngươi.”

“Ừ.” Kỷ Trường Phong nhặt đống củi đem đặt cạnh bếp lò, mặt không biểu cảm mà đáp lại.

Thực ra, trong lòng hắn đã sớm cười đến nở hoa. Ngôn Chỉ tâm tư đơn thuần, hắn chỉ cần dọa vài câu là cậu đã ngoan ngoãn nghe lời.

Xoay người lại thấy cậu đang cười ngượng ngùng, Kỷ Trường Phong không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Dù sao, hắn cũng có chút áy náy, cảm giác như mình đang lừa bán một ca nhi ngây thơ cho bọn buôn người vậy.

Bất quá, cũng may là từ trước đến nay Ngôn Chỉ chưa từng gặp người xấu.

Cậu sinh ra đã đẹp, gương mặt tròn tròn, đôi mắt long lanh như ngấn nước, cả người sạch sẽ thuần khiết, lại ngoan ngoãn đáng yêu, thực sự khiến người ta không thể không sinh lòng thương tiếc.



 

Dọc theo đường đi có không ít thôn trại, có vài nơi trong thôn còn có nhiều ác bá, chẳng làm chuyện gì ra hồn. May mà Ngôn Chỉ không chạm mặt bọn chúng, nếu không hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, Kỷ Trường Phong trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi không thôi. Nếu một người tốt như vậy mà nửa đường bị kẻ xấu lừa mất, thì hắn biết tìm ai để khóc đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play