Chương 1: Thế gả Tiểu phu lang

Sấm mùa xuân rền vang, mưa xuân lặng lẽ rơi.

Năm sau hoa màu hứa hẹn chất đầy kho.

Khê Khẩu thôn.

Từng hạt mưa lớn rơi xuống tí tách, một ca nhi mặc áo vải thô, cõng tay nải đứng ngừng lại trước cửa một căn nhà nông gia.

Cậu đưa tay lau nước mưa đọng trên mặt, rồi giơ tay gõ thùng thùng lên cánh cửa gỗ đã cũ kỹ, trông như sắp sập.

Tiếng màn trập khe khẽ, xen lẫn tiếng bước chân lạch cạch truyền đến. Một lát sau, cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt rồi được mở ra.

“Ngươi tìm ai?” Một hán tử thân hình cao lớn khoác áo tơi, đội nón cói xuất hiện ở cửa.

Trời quá tối, không nhìn rõ biểu cảm của người nọ, chỉ nghe giọng nói có vẻ không mấy thân thiện.

Nhìn người trước mặt cao hơn mình một cái đầu, ca nhi theo bản năng lùi lại một bước, rồi rụt rè mở miệng: “Ta… ta tên là Ngôn Chỉ, ta tìm Kỷ Trường Phong.”

Trong bóng tối, hán tử nhíu mày, giọng trầm ổn hỏi lại: “Tìm ta?”

Mưa vẫn rơi lộp độp, nước mưa làm mờ mặt mũi, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Ngôn Chỉ giơ tay dùng tay áo lau sơ qua mặt, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… ngươi là Kỷ Trường Phong?”

Kỷ Trường Phong nhìn người trước mặt, cái đầu không cao, chỉ vừa đến cằm hắn, người lại gầy gò nhỏ nhắn, trong lòng ngực còn ôm chặt một cái tay nải.

Trời mưa thật to, người thanh niên trước mặt ướt đẫm, tóc bết dính vào da đầu.

Kỷ Trường Phong cảm thấy cậu trông thật đáng thương, liền nghiêng người nhường đường: “Vào trước đi.”

Ngôn Chỉ ôm tay nải, tay chân luống cuống đứng nép một bên, nước mưa vẫn nhỏ xuống từ áo cậu. Nghe được lời mời, cậu vội vàng nói cảm ơn, rón rén đi theo vào phòng.

Kỷ Trường Phong đóng cửa lại, tháo áo tơi và nón cói đặt sang một bên, quay đầu thì thấy người đang thu mình đứng trong góc phòng. Đáy mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc – chẳng phải là tiểu thiếu gia sao?

Dưới ánh lửa mờ nhạt, khuôn mặt cậu thanh tú, đôi mắt tròn tròn cụp xuống tội nghiệp, sống mũi nhỏ nhắn, môi mỏng khẽ mím – trông thật đáng thương.

Kỷ Trường Phong lướt ánh mắt nhàn nhạt qua người cậu, thấy hàng mi dài ướt nước còn run rẩy nhẹ.

Hắn nhíu mày — tiểu thiếu gia sao lại mềm yếu đến thế?

Ngôn Chỉ thấy trước mặt hán tử cao lớn vẫn luôn đánh giá mình, cậu sợ hãi rụt cổ lại.

Cậu há miệng thở dốc, đang định mở miệng thì đã nghe người kia nói: “Ngươi ngồi xuống trước, ta đi lấy quần áo cho ngươi.”

“Cảm ơn.” Cậu thẹn thùng gật đầu, ôm cánh tay ngồi lên chiếc ghế cũ nát.

Kỷ Trường Phong đi rồi, Ngôn Chỉ mới dám đưa mắt quan sát bố cục trong phòng.

Nhà không lớn, thoạt nhìn hơi rách nát, một chiếc bàn gỗ, hai cái ghế, lớp sơn đều đã bong tróc. Trên bàn đặt một giá cắm nến nhỏ, ánh lửa lay động theo gió.

Ở góc tường còn có một chiếc giường, chăn gối hỗn độn như vừa có người nằm dậy – chắc là chỗ ngủ của Kỷ Trường Phong.

Đi sâu vào trong có một cánh cửa, bên trong có lẽ là phòng ngủ nữa.

“Nhà ta không có quần áo sạch, ngươi mặc tạm cái này, đừng chê.”

Kỷ Trường Phong không biểu cảm, đưa bộ quần áo nhét vào lòng cậu, lúc này Ngôn Chỉ mới lấy lại tinh thần. Tiếp đó lại nghe hắn nói: “Ngươi thay đồ đi.”

“A?” Ngôn Chỉ nhìn hán tử lưng hùm vai gấu đứng trước mặt, lập tức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Liền… liền thay ở đây sao?”

Kỷ Trường Phong dừng lại một chút, nhìn người thấp hơn mình cả một đoạn, nháy mắt nhận ra cậu là một ca nhi, liền xoay người bước vào phòng ngủ trong.

Bóng dáng to lớn dày rộng ấy biến mất sau cánh cửa, Ngôn Chỉ cúi đầu cẩn thận vuốt ve bộ quần áo trong tay.

Ánh nến lập lòe, hàng mi dài của cậu cụp xuống, tạo nên một mảng bóng tối nhỏ trên mi mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Sau một hồi đánh giá, cậu cầm quần áo đưa lên mặt cọ cọ, như con mèo nhỏ cọ nũng món đồ chơi yêu thích, thậm chí còn úp mặt vào quần áo hít sâu một hơi.

Dù là quần áo cũ, nhưng lại mang mùi hương thanh sạch dễ chịu, phảng phất hương bồ kết thoang thoảng.

Nghĩ đến đó chính là mùi hương trên người hán tử mặt mày lạnh lùng kia, mặt cậu bỗng chốc nóng bừng.

“Hảo sao?”



 

Đang lúc xuất thần, thanh âm trầm thấp, chất phác của Kỷ Trường Phong bỗng truyền đến.

Sợ đến mức Ngôn Chỉ cả người run rẩy, suýt nữa làm rơi bộ quần áo trong tay, cậu hoảng hốt nắm chặt lại, lắp bắp nói: “Mau… mau xong rồi.”

Lúc trước không để ý, giờ tĩnh tâm lại mới cảm nhận được từng luồng hàn khí đang thấm vào da thịt. Lạnh đến nỗi cậu rùng mình một cái.

Cậu nhanh nhẹn cởi bộ quần áo đã ướt sũng trên người, thay sang bộ đồ khô ráo.

Kỷ Trường Phong cao lớn hơn cậu không ít, quần áo mặc vào trông rất rộng thùng thình.

Nghĩ đến việc mình đang mặc đồ của Kỷ Trường Phong, Ngôn Chỉ nhấp môi cười khẽ, lại nhớ đến hành động si ngốc ban nãy, đáy mắt cậu ánh lên chút e lệ.

Ngôn Chỉ hít sâu một hơi, vỗ vỗ gương mặt nóng bừng của mình, cố gắng trấn định lại.

Đợi khi trong lòng đã bình ổn, cậu mới hướng về phía phòng ngủ gọi Kỷ Trường Phong ra ngoài.

Ngôn Chỉ vóc người nhỏ gầy, mặc đồ Kỷ Trường Phong rộng lùng bùng, dài phủ qua cả tay. Để tiện hơn, cậu chỉ đành xắn tay áo lên, lộ ra làn da trắng nõn, bóng loáng.

Kỷ Trường Phong bị một mảng da trắng kia làm xao động ánh mắt, nhưng khuôn mặt vẫn không đổi sắc, nhìn người đang tay chân vụng về đứng nép ở góc tường, nhẹ giọng thở dài một hơi, rồi cầm lấy chiếc ghế cũ nát: “Lại đây ngồi.”

Ngôn Chỉ sững người một chút, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt trong veo vô tội khẽ động, sau đó khẽ cắn môi, chầm chậm bước lại ngồi xuống.

Kỷ Trường Phong xoay người đi lấy một tấm khăn — thật ra chỉ là một miếng vải cũ — rồi quay lại đứng sau lưng Ngôn Chỉ: “Thả tóc ra.”

Ngón tay Ngôn Chỉ run rẩy, mím môi, ngoan ngoãn tháo sợi dây buộc tóc.

Dây vừa cởi, một mái tóc đen bóng, dày dặn như thác nước liền xõa xuống lưng cậu.

Ánh mắt Kỷ Trường Phong tối lại, hắn vươn tay vén một lọn tóc, quấn quanh đầu ngón tay, sau đó cầm khăn bắt đầu lau khô tóc cho cậu.

Cảm nhận được động tác phía sau, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Ngôn Chỉ lập tức đỏ bừng, đến cả vành tai cũng nhuộm hồng.

Ngoài cửa mưa gió vẫn gào thét, trong phòng ánh lửa mờ mờ ấm áp, gió khẽ lùa qua, ngọn nến chập chờn lay động — không khí dần trở nên ái muội.


Ngôn Chỉ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không hiểu vì sao Kỷ Trường Phong lại có thể làm ra hành động ái muội như vậy.

Đang lúc cậu suy nghĩ quay cuồng, thì giọng nói trầm ổn, trầm thấp của Kỷ Trường Phong vang lên ngay trên đỉnh đầu:

“Tiểu thiếu gia tới tìm ta làm gì?”

Suy nghĩ thu hồi, nghe hắn như vậy gọi mình, Ngôn Chỉ cắn cắn khóe miệng, trong lòng dần dần bất an lên.

Cậu không biết nên mở miệng thế nào với Kỷ Trường Phong, lại sợ vừa mở miệng đã bị hắn đuổi ra ngoài.

“Nói chuyện.”

Ngữ khí của Kỷ Trường Phong vội vàng, Ngôn Chỉ bị hắn quát một câu, uất ức bị đuổi khỏi nhà nháy mắt liền dâng trào, mắt lập tức đỏ lên.

Trong ánh mắt dần dần dâng đầy hơi nước, cậu cúi đầu, rũ mắt xuống, giơ tay lau nước mắt, cắn môi nức nở khóc lên.

Ngôn Chỉ người nhỏ nhỏ gầy gầy, lúc khóc thì hai vai run run, tay Kỷ Trường Phong đang xoa tóc cũng khựng lại, sắc mặt dần trở nên phức tạp.

Hắn cau mày, môi mím thành một đường thẳng, rũ mắt nhìn bóng lưng Ngôn Chỉ, một lúc lâu sau mới khô khan hỏi: “Sao lại khóc?”

“Xin… xin lỗi.”

Ngôn Chỉ sụt sịt, cậu vốn không định khóc. Bị phụ thân báo gả thay huynh trưởng cho Kỷ Trường Phong, cậu không khóc. Bị đuổi khỏi nhà cũng không khóc. Nhưng vừa bị Kỷ Trường Phong quát một tiếng, mọi ủy khuất liền như thủy triều tràn đến, khiến cậu cuối cùng không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.

Sau khi hai người trầm mặc thật lâu, cảm xúc của Ngôn Chỉ dần bình phục, tóc cũng đã lau khô gần hết, Kỷ Trường Phong ngừng động tác, ném chiếc khăn sang một bên rồi đứng trước mặt Ngôn Chỉ.

“Rốt cuộc là vì sao tới tìm ta?”

Kỷ Trường Phong cao lớn, vừa đứng lên như thế liền khiến cả người Ngôn Chỉ bị bao phủ trong bóng của hắn, cậu mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi, rụt cổ lại, xoay đầu không dám nhìn sắc mặt của Kỷ Trường Phong.

“Phụ thân… bắt ta thay huynh trưởng tới thành thân.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play