Ngôn gia và Kỷ gia là chỗ quen biết cũ.

Ngôn gia gia là hoàng thương lớn nhất kinh thành, năm đó Kỷ gia vẫn là quyền quý trong kinh, hai nhà khi ấy liền định ra hôn ước.

Kỷ gia con một và Ngôn gia trưởng tử, thân phận tương đương, lúc ấy cũng được xem như một đoạn giai thoại đẹp đẽ.

Đáng tiếc năm Kỷ Trường Phong mười hai tuổi, phụ thân hắn vì bị vu oan mà bị lưu đày, hàm oan mà chết, mẫu thân vì lo nghĩ sinh bệnh, lâu ngày không dậy nổi.

Kỷ Trường Phong cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống ngày một túng thiếu.

Ngôn gia thì trái lại, ngày càng phất lên, ăn sung mặc sướng.

Ba tháng trước, hắn vừa mới nhậm chức, liền mang theo tín vật hôn ước năm đó đến Ngôn gia nhắc lại chuyện hôn nhân, không ngờ lại bị người Ngôn gia làm nhục một phen rồi đuổi ra khỏi cửa, còn dứt khoát nói muốn giải trừ hôn ước.

Vậy mà bây giờ lại đưa một người tới bảo hắn thành thân?

Thật quá nực cười, cũng thật đáng buồn!

Ngoài phòng cuồng phong gào thét, mưa lớn xối xả không ngớt.

Một tiếng sấm sét nổ vang bên tai, Kỷ Trường Phong bỗng hoàn hồn.

Một đôi con ngươi hẹp dài híp lại, khiến người khác khó mà nhìn thấu tâm tư trong đó, chỉ là cả người hắn tỏa ra khí lạnh, khiến người ta dễ dàng nhận ra—hắn đang tức giận.

“Các ngươi, Ngôn gia đem ta coi là cái gì?” Kỷ Trường Phong nhàn nhạt mở miệng chất vấn, “Hô chi tức tới huy chi tức đi ngoạn vật?”

Hắn thanh âm bình tĩnh, biểu tình cũng là nhàn nhạt, nhưng Ngôn Chỉ lại sợ hãi cực kỳ.

“Không, không phải như thế.” Cậu run giọng giải thích.

Phụ thân cậu, mẫu thân cậu ngại Kỷ Trường Phong nghèo túng, không muốn cậu huynh trưởng phải chịu khổ.

Ngày đó Kỷ Trường Phong đi rồi, mẫu thân cậu khi ấy nghĩ tới việc đem cậu gả vào Kỷ gia, lại thề thốt, tiễn cậu đi cái tai họa này.

Mấy người cùng nhau ăn nhịp, khi màn đêm buông xuống, họ liền bảo cậu thu hành lý rồi đuổi ra ngoài.

Tâm trạng này, Ngôn Chỉ cảm thấy có chút uất ức.

Kỷ Trường Phong nhìn cậu, thấy cậu không biết suy nghĩ gì mà xuất thần, chưa kịp mở miệng, hắn đã thấy đôi mắt Ngôn Chỉ đỏ hoe.

Đôi mắt tròn xoe, hơi mỏng nước mắt lấp lánh, cậu cắn chặt môi, cứng rắn không cho phép chính mình khóc thành tiếng.

Ngôn Chỉ thân thế cậu Kỷ Trường Phong rõ như lòng bàn tay.

Hắn và Ngôn Du, Ngôn Chỉ ba người từ nhỏ đã quen biết.

Khi còn nhỏ Ngôn Chỉ bụ bẫm tròn vo, nhưng Ngôn Du từ nhỏ lại mi thanh mục tú, rất được yêu thích.

Vì một câu nói sai, Ngôn Chỉ trong Ngôn gia không được sủng ái, khi còn nhỏ Ngôn Du luôn được nuông chiều, còn Ngôn Chỉ thì không có gì.

Hắn nhớ rõ, đó là Ngôn Phụ từ trong cung nhận được chút ban thưởng, mang về nhà, rồi chia ba phần cho mọi người.

Ngôn Du vì được nuông chiều mà hư hỏng, cầm điểm tâm chỉ lo ăn một mình, còn Ngôn Chỉ đứng bên cạnh nhìn, thường xuyên nuốt nước miếng, một dáng vẻ đáng thương.

Sau đó, khi Ngôn Du ăn no, sẽ đem phần dư lại cho Ngôn Chỉ, rồi lại đi tìm mẫu thân cậu bôi nhọ, bảo Ngôn Chỉ trộm đồ của Ngôn Du.

Kỷ Trường Phong lần đầu tiên biết, tiểu hài tử cũng có thể ác độc như vậy.

Vì chuyện này, hắn không thích Ngôn Du, việc hôn ước chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân hắn, nhưng Ngôn gia không muốn, hắn cũng không ép buộc, chỉ là bọn họ tuyệt đối không được phép nhục nhã hắn!

Những chuyện cũ giờ chỉ như mây khói, Kỷ Trường Phong không phải là người không biết lý lẽ, mà Ngôn Chỉ cũng chỉ là một người đáng thương.


 

Sau khi bình phục suy nghĩ, Kỷ Trường Phong nhìn Ngôn Chỉ, trong mắt lộ ra một tia thương tiếc.

“Canh giờ không còn sớm, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, chuyện khác ngày mai lại nói.”

Ngôn Chỉ thấy hắn đồng ý, tự mình trấn tĩnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng dâng lên một chút vui sướng không thể giấu giếm.

“Cảm ơn.” Cậu sợ hãi nói.

Thấy Kỷ Trường Phong xoay người, cậu thấp giọng hỏi, “Ta sẽ ngủ ở đâu?”

Nghe vậy, Kỷ Trường Phong dừng bước một chút, Ngôn Chỉ hỏi vậy khiến hắn cũng không biết phải trả lời sao. Hắn trong lòng còn lo lắng, nhưng lại chợt nhận ra nhà mình không dư giường.

Một lát sau, hai người thân hình cứng ngắc nằm trên chiếc giường gỗ trong góc, lâm vào trầm mặc.

Ngôn Chỉ trái tim đập thình thịch, tai cũng đỏ ửng.

Cậu từ nhỏ đã thích Kỷ Trường Phong, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ tới việc có thể gả cho hắn, càng không dám nghĩ tới có thể cùng hắn chung một chăn gối.

Cảm giác vui mừng bất ngờ khiến đầu cậu ong ong, mắt mờ đi, nhưng cậu bất tri bất giác đã ngủ.

Tiếng mưa vẫn không ngừng rơi xuống, bên ngoài phòng nghe được tiếng mưa rơi trên lá, Kỷ Trường Phong suy nghĩ phân loạn.

Hắn quay đầu, thấy Ngôn Chỉ đang ngủ say, đôi lông mi dài nhẹ khép, khuôn mặt đỏ bừng, môi mỏng khép mở, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Hắn không tự giác mà mỉm cười, đáy mắt lộ ra một tia ý cười. Tạo hóa trêu người, người mà hắn mơ ước mười lăm năm, ông trời lại đem cậu đến bên cạnh hắn như thế.

Hắn nhẹ nhàng xê dịch thân mình, hai người thân thể kề sát nhau. Trong lúc ngủ, Ngôn Chỉ giật giật cái mũi, nhưng không có động tĩnh gì.

Kỷ Trường Phong bật cười nhẹ, kéo chăn trên người cậu về phía mình, rồi lẳng lặng nhìn cậu.

Trong lúc mơ màng, Ngôn Chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình. Cậu cảm nhận thấy bên cạnh có một vật ấm áp, liền theo bản năng kéo nó lại gần, đôi tay lạnh lẽo ôm lấy vật ấy để sưởi ấm.

Kỷ Trường Phong nhìn tứ chi của Ngôn Chỉ quấn lấy mình, đáy mắt ý cười càng sâu, cảm thấy vô cùng mãn nguyện nhưng cũng ngại ngùng.

Sáng hôm sau, Ngôn Chỉ dậy sớm.

Cậu chậm rãi mở mắt, trước mắt là một ngực rộng lớn và vững chãi, cậu mê mang chớp mắt vài lần, rồi nhìn lên, liền thấy khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Trường Phong.

Ngôn Chỉ ngây người một lúc, rồi đột nhiên che miệng lại, thiếu chút nữa là thốt lên kinh hô, sau đó vội vàng từ trong lòng ngực Kỷ Trường Phong lui ra.

Cậu hoang mang tự hỏi, làm sao mình lại nằm trong lòng Kỷ Trường Phong?

May mà hắn chưa tỉnh dậy, nếu không, chắc hắn sẽ nổi giận mất.

Kỷ Trường Phong trong lòng âm thầm may mắn, nhưng cũng có chút mất mát.

Hắn đã sớm tỉnh dậy, chỉ là nhìn Ngôn Chỉ đang ngủ say trong lòng ngực mình, hắn lo sợ cậu sẽ cảm thấy ngại ngùng, nên vẫn cố giả vờ ngủ.

Khi Ngôn Chỉ rời khỏi lòng ngực hắn, Kỷ Trường Phong mới từ từ mở mắt. Ai ngờ, vừa mở mắt ra, hắnthấy Ngôn Chỉ khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt thay đổi liên tục, vừa có chút vui vẻ, lại vừa mang theo ưu tư. Mắt cậu khép hờ, trông thật đáng thương.

Kỷ Trường Phong trong lòng bình tĩnh lại, rồi hỏi:

“Tỉnh rồi?”

Thanh âm của hắn vẫn còn khàn khàn, đầy vẻ lười biếng, nhưng lại khiến Ngôn Chỉ cảm thấy một trận rung động trong lòng.

Ngôn Chỉ đỏ mặt đáp lại: “Sớm, buổi sáng tốt lành.”

Kỷ Trường Phong thấy cậu thẹn thùng như vậy, cũng không tiếp tục nói thêm gì, chỉ lặng lẽ xoay người xuống giường. Ngôn Chỉ không còn ngượng ngùng nữa, liền theo hắn đứng dậy.

Cả đêm trời mưa, sân trong vẫn còn ướt. Hai người đi vào trong sân, Kỷ Trường Phong từ lu nước vốc một gáo nước, cúi xuống vốc nước rửa mặt, sau đó súc miệng một cách thản nhiên.

Ngôn Chỉ đứng bên cạnh lo lắng, muốn tiến lên giúp hắn, nhưng Kỷ Trường Phong đã kéo tay cậu lại. Ngôn Chỉ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, và nghe hắn nhíu mày, vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Đi thiêu nước ấm, sinh bệnh không có tiền cho ngươi chữa bệnh.”

Ngôn Chỉ cứng người một chút, trong lòng có chút buồn bã, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Ta thân thể thực hảo, sẽ không sinh bệnh.”

Nhìn thấy cậu vẻ mặt hồn nhiên như vậy, Kỷ Trường Phong không nói gì thêm, chỉ tiếp tục múc nước, cho vào nồi rồi thắp lửa lên.

Ngôn Chỉ thấy hắn khăng khăng như vậy, đứng đó, khẽ mỉm cười. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp.

Kỷ Trường Phong, người nhìn qua lạnh lùng như vậy, kỳ thật lại là một người rất chu đáo. Ngôn Chỉluôn biết điều đó.

Khi Kỷ Trường Phong quay lại sau khi thắp lửa, hắn bất chợt nhìn thấy Ngôn Chỉ đang mỉm cười ngây ngô, trên má cậu lóe lên một lúm đồng tiền nhẹ nhàng, thật sự rất đáng yêu.

Ánh mắt của Kỷ Trường Phong tối lại, đầu ngón tay hơi cuộn lại, chỉ là cố nhịn không muốn đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của cậu. Ngôn Chỉ vẫn còn nhỏ, tương lai còn dài, hắn không muốn làm cậu sợ hãi chạy mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play