Chương 4: Đi nhà ăn ăn cơm, "Cùng nhau ăn?"

Thư Bạch Dụ nhìn màu phấn nộn kia, trầm mặc mấy giây, sau đó duỗi tay cầm lấy, tùy tiện tháo mũ xuống.

Tóc cậu vốn đã hơi dài, nửa che nửa lộ mà rủ xuống gáy.

Lục Hành Chu ngồi bên cạnh cậu, cúi mắt liền thấy trên tuyến thể của cậu hằn sâu dấu răng.

Tối qua đánh dấu tạm thời, hắn kiềm chế lực, không hề có ý nghĩ ám muội nào, chỉ phụ trách há miệng cắn xuống, vậy mà dấu vết lưu lại lại đậm hơn những người khác rất nhiều.

Hiện giờ vẫn còn một vòng hồng hồng, mặc ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy bạn lữ Omega này không có phong độ và sự quan tâm.

Hắn không ngờ Thư Bạch Dụ hôm nay lại cứ thế ra cửa, tức khắc ngây người tại chỗ: “…Cậu không dán miếng dán ức chế?”

Nhưng Thư Bạch Dụ cúi đầu, giơ tay vén đuôi tóc, “bộp” một tiếng dán miếng dán ức chế màu hồng nhạt lên sau gáy, rồi ngẩng đầu: “Dán xong rồi.”

Ánh mắt Lục Hành Chu hơi phức tạp, trong lòng đã đoán được những lời đồn đại về đối phương sắp lan ra trong trường.

Thư Bạch Dụ căn bản không cảm thấy có gì không ổn, dán xong miếng dán ức chế liền thu những thứ còn lại vào, thừa dịp có một “người bản địa” thế giới ABO có thể nói chuyện được, cậu hỏi:

“Hôm nay tôi có cần tiêm thuốc ức chế không?”

Lục Hành Chu lại khựng lại: “Hôm qua cậu tiêm rồi sao?”

Cậu lắc đầu.

Lục Hành Chu hoàn toàn kinh ngạc, quay đầu hoàn toàn nhìn chăm chú vào cậu, quét mắt một lượt quanh người cậu.

Hôm nay Thư Bạch Dụ đến gần, hắn cũng không ngửi thấy mùi tin tức tố nồng đậm, giờ phút này xác nhận lại lần nữa, vẫn phát hiện trên người Thư Bạch Dụ chưa từng có nhiều tin tức tố rõ ràng, hoàn toàn không giống như đang kỳ độ.ng d.ụ.c.

Nhưng tối qua hắn ở toilet ngửi thấy tin tức tố nồng đậm như vậy, lại kết hợp với trạng thái lúc đó, không thể nào không phải là dấu hiệu độ.ng d.ụ.c.

Vậy mà bây giờ Thư Bạch Dụ giống như người không có việc gì là nguyên nhân gì?

Thư Bạch Dụ chỉ cảm thấy ánh mắt Lục Hành Chu trong khoảnh khắc này từ trên xuống dưới đánh giá cậu rất nhiều lần, cậu không kinh ngạc cũng không hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn: “Không cứu được sao?”

“…”

Lục Hành Chu thu lại ánh mắt, những cảm xúc khác đều giấu dưới mí mắt mỏng, chỉ nói: “Cậu tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Thư Bạch Dụ đáp: “Tôi không bệnh.”

Lục Hành Chu không nói thêm gì nữa.

Nhưng suy nghĩ của hắn không khỏi trở lại đêm qua.

Hắn nghe thấy Thư Bạch Dụ khi “dấu hiệu độ.ng d.ụ.c” thì thầm ra một câu.

“Thật dễ ngửi…”

Đường môi hắn mím chặt, đáy mắt một màu sắc chợt lóe qua.

Thư Bạch Dụ rốt cuộc có ngửi được tin tức tố của hắn hay không?

Hiện tại Thư Bạch Dụ biểu hiện ra ngoài sự đơn thuần, đến tột cùng là ngây ngô thật hay là… giả vờ ngốc?

Thư Bạch Dụ ngồi cùng một chỗ ngay bên cạnh hắn, hỏi xong vấn đề kia liền không hề phân tán sự chú ý vào người hắn nữa.

Giờ phút này cơn buồn ngủ đã giảm đi hơn phân nửa, Thư Bạch Dụ dán miếng dán ức chế xong vặn vẹo cổ, thích ứng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh phòng học.

Không biết thầy giáo giảng đến đâu rồi, hiện tại trong phòng học đa số học sinh đều cúi đầu chơi điện thoại, hoặc là dứt khoát nằm gục xuống ngủ, chẳng mấy ai nghiêm túc nghe giảng, mà thầy giáo cũng làm như không thấy mà giảng bài, hai bên không liên quan.

Hắn nhìn quanh một vòng, nhanh chóng tìm được vai chính công trong bộ tiểu thuyết này mà hắn xuyên vào, Kỳ Ngạn.

Tìm anh ta rất tiện, trong số ít học sinh đang nghe giảng bài trong phòng học, chỉ có một mình anh ta.

Ánh mắt Thư Bạch Dụ mới lướt qua không vài giây, Kỳ Ngạn dường như có cảm giác gì đó quay đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt cậu.

Thư Bạch Dụ không có phản ứng, còn Kỳ Ngạn thì mày đột nhiên nhíu lại, ngay sau đó nhanh chóng quay đầu đi, một khắc cũng không muốn nhìn thêm.

Cậu chán nản thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bảng đen, sau đó lại lần nữa gục xuống bàn.

Lần nữa tỉnh lại là có người gõ bàn cậu.

Hai tiếng thanh thúy vang lên, cậu ngẩng đầu, liền thấy Lục Hành Chu thu tay về.

Chuông tan học sớm không biết khi nào đã vang lên, cậu nhìn đám học sinh nhốn nháo đi ra khỏi phòng học, mặt không biểu tình ngồi tại chỗ một lát, mới nhớ ra phải nhường đường cho Lục Hành Chu.

Vệ Lê đã sớm đứng ở cửa sau phòng học, dựa vào khung cửa lặng lẽ quan sát bọn họ.

Lục Hành Chu từ trong góc bước ra đi rồi liền lập tức đi về phía cậu.

Thư Bạch Dụ nhìn điện thoại, vừa đúng giờ có thể ăn cơm trưa sớm.

Vì thế không vài giây sau cậu cũng đứng lên, đi ra khỏi phòng học.

Vừa mới ở phía sau cửa gặp nhau, hai người bước chân không vội, không nhanh không chậm vừa trò chuyện vừa đi.

Thư Bạch Dụ đi ở phía sau, nghe thấy Vệ Lê lớn tiếng khoác vai Lục Hành Chu, nói: “Bữa sáng cũng chẳng ăn được bao nhiêu, hay là chúng ta bây giờ đi nhà ăn ăn một bữa cơm?”

Thư Bạch Dụ rũ đầu, im lặng đuổi kịp hai người họ.

Tiện đường, thuận tiện dẫn đường.

Hai người kia dường như không nhận ra có người đi theo phía sau, Vệ Lê vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

Thẳng đến khi hắn đảo mắt nhìn thoáng qua, lúc này mới ý thức được điều gì đó, cứng đờ quay đầu lại thì thầm với Lục Hành Chu: “Lục ca… Hình như có người đang theo dõi chúng ta…”

Nghe vậy, Lục Hành Chu hơi liếc nhìn qua, dư quang thoáng thấy lại lần nữa mang theo chiếc mũ liền áo kia và mấy sợi tóc mái dài, hờ hững thu lại ánh mắt.

Mà Vệ Lê bên cạnh hắn thì vừa kích động vừa khẩn trương, lải nhải không ngừng: “Lần đầu tiên đó, lần đầu tiên có người theo dõi tôi… Không phải, cái mị lực chết tiệt này của tôi, cư nhiên lại khiến người ta theo dõi, tôi phải giải quyết chuyện này thế nào?”

Hắn xoa xoa tay, quay sang Lục Hành Chu, nói: “Lục ca, hay là anh cho em một ý kiến đi?”

Nhưng Lục ca của hắn vốn dĩ không thèm để ý đến chuyện bên ngoài giờ phút này lại nhìn hắn một cái: “Khuyên cậu đừng nghĩ nhiều.”

Hắn nghẹn lời, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh xem, rõ ràng người kia theo chúng ta một đường, nhìn qua vẫn là một Omega, ơ, hình như còn hơi quen mắt…”

Ngay lúc hắn chuẩn bị nhìn kỹ lại, Lục Hành Chu bỗng nhiên lên tiếng: “Thư Bạch Dụ.”

Vệ Lê: “!”

Thật đúng là!

Vệ Lê cứng đờ gãi gãi mặt, ngượng ngùng liếc nhìn Lục Hành Chu: “Không phải… Cậu ta theo chúng ta làm gì, chẳng lẽ lại tiện đường đi nhà ăn sao…”

Lục Hành Chu mặt không đổi sắc, ngữ khí đạm nhiên: “Không biết.”

Thư Bạch Dụ không biết hai người phía trước trong một phút đã nảy sinh đủ loại động tĩnh, cúi đầu theo họ một đường, thẳng đến khi đi đến nhà ăn của trường.

Hắn cùng bọn họ liền ở cửa nhà ăn đường ai nấy đi.

Vệ Lê vẫn luôn để ý đến cậu, khi thấy cậu vào nhà ăn rồi quyết đoán đi về phía cửa sổ sâu nhất, lẩm bẩm: “…Thật đúng là đến ăn cơm à.”

Lục Hành Chu không để ý nhiều, chỉ là khi Thư Bạch Dụ xếp hàng ở cửa sổ “Cháo hải sản” phía sau thì ánh mắt hơi lóe lên, sau đó liền không có gì khác thường nữa.

Tâm tư Thư Bạch Dụ căn bản không đặt lên người bọn họ, vào nhà ăn rồi ánh mắt đầu tiên của cậu liền thấy biển hiệu cháo hải sản, đến đây xếp hàng mới phát hiện hàng lại dài như vậy.

Nhưng dù sao cũng đã xếp hàng, bỏ ra rồi lại chọn món khác cũng rất phiền phức, vì thế cậu liền im lặng đứng ở cuối hàng.

Bất quá điều khiến cậu không ngờ là, hai Alpha đứng trước cậu dường như mắc chứng hiếu động, cứ đi tới đi lui tuần tra, cuối cùng thấy được cậu.

Ngay sau đó, bọn họ liền lập tức làm mặt quỷ rồi huơ huơ tay về phía người đang đứng thẳng tắp phía trước, quay đầu lại còn trêu chọc huýt sáo: “Ê, Kỳ Ngạn, cái tiểu Omega kia lại tới nữa kìa.”

Giữa mày Kỳ Ngạn nhíu chặt lại, hiển nhiên đối với hành vi lúc nào cũng xen vào cuộc sống của anh ta như thế này của Thư Bạch Dụ đã vô cùng phiền chán.

Đầu cũng không quay lại, còn lạnh lùng cảnh cáo hai Alpha đang cười hì hì kia.

Hai Alpha kia rõ ràng không để trong lòng, thấy hắn không để ý ngược lại chuyển hướng Thư Bạch Dụ trêu chọc.

“Nha, cậu là bạn trai cũ của anh ta à? Vẫn chưa từ bỏ sao.”

Alpha nói trước vóc dáng cường tráng, một người khác hơi gầy một chút, nhưng biểu tình trên mặt cả hai đều không đứng đắn, mắt hết nhìn lên lại nhìn xuống đánh giá Thư Bạch Dụ.

Thư Bạch Dụ nhận ra Kỳ Ngạn, không ngờ lại gặp ở chỗ này.

Nhưng nghĩ lại đến cốt truyện gốc, khác với cậu, nguyên chủ thật sự là một đường đi theo Kỳ Ngạn đến nhà ăn.

Trong quá trình xếp hàng đã bị quấy rầy, cuối cùng vẫn là Kỳ Ngạn giúp cậu.

Sau chuyện này, độ hảo cảm của nguyên chủ đối với vai chính công càng cao, dính lấy anh ta càng chặt.

Bất quá hiện tại cậu không có ham muốn đi theo cốt truyện, cho nên trực tiếp lựa chọn làm lơ.

“Tôi nghe nói, cậu vẫn là người đầu tiên nói chuyện với anh ta đấy, là giáo thảo của trường, mùi vị thế nào? Anh ta lên giường với cậu chưa, mà khiến cậu mê muội đến mức bám lấy anh ta dai như đỉa thế?”

Alpha kia thấy cậu không phản ứng, ánh mắt càng thêm hạ lưu, “Đội mũ làm gì, mặc kín mít thế kia, làm sao dụ dỗ được Alpha? Lại đây, tôi dạy cậu…”

Vừa nói, hắn liền đột nhiên không kịp phòng ngừa vươn tay về phía Thư Bạch Dụ.

Vệ Lê thường xuyên chú ý đến bên này của Thư Bạch Dụ, lúc ban đầu phát hiện khác thường hắn liền nói cho Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu đêm đó đã tận mắt thấy Thư Bạch Dụ đánh Alpha, thấy vậy cũng không lập tức tiến lên ngăn cản, ngược lại quan sát nhất cử nhất động của Thư Bạch Dụ.

Hắn nhướng mí mắt, ra vẻ xem kịch.

Mà Kỳ Ngạn đang xếp hàng trong đám đông, gần như ngay khi hai Alpha kia động tay thì cuối cùng cũng không nhịn được mà quay đầu lại. Giọng nói lạnh đến tận xương: “Các người có phải bị bệnh không hả?!”

Nhưng không đợi hắn động thủ, hắn liền thấy người bị giật mũ xuống đột nhiên cả người áp suất thấp, đáy mắt Thư Bạch Dụ tối sầm lại.

Sau đó cái tay Alpha kia vươn ra sờ soạng liền đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt.

“A ——” một tiếng hét thảm, một Alpha khác cũng bị một cú đá vào hạ bộ, khuôn mặt vặn vẹo ôm lấy rồi nhảy dựng lên.

Kỳ Ngạn chỉ là vì không chịu nổi hành vi của hai Alpha này, cho dù anh ta không thích việc Thư Bạch Dụ hiện giờ quá quấn lấy anh ta, nhưng cũng tuyệt đối không thể mặc kệ loại chuyện này xảy ra.

Kết quả cư nhiên lại thấy được cảnh này.

Lập tức hạ thân anh ta lạnh toát, đồng cảm như chính mình cũng bị đá vào chân vậy.

Động tĩnh này đã không còn nhỏ, người múc cơm trong nhà ăn lục tục đều nhìn lại đây.

Hai Alpha kia tự biết đuối lý, nghẹn đỏ mặt, chỉ có thể xám xịt chạy ra khỏi nhà ăn.

Thư Bạch Dụ đối với ánh mắt của những người khác làm như không thấy, duy chỉ có ánh mắt lướt qua Kỳ Ngạn thì chậm rãi dừng lại.

Sắc mặt Kỳ Ngạn trầm xuống, biết dù như vậy Thư Bạch Dụ vẫn sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp cận anh ta, trước khi cậu mở miệng đã dứt khoát nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào khác với cậu nữa.”

Ai ngờ Thư Bạch Dụ lại “À” một tiếng, đôi mắt nhìn anh ta: “Cậu đang xếp hàng sao?”

Anh ta ngẩn người: “…Cái gì?”

Thư Bạch Dụ nhìn nhìn tư thế đứng ngoài hàng của anh ta, cho anh ta một giây để phản ứng, sau đó liền lập tức đi ngang qua trước mặt anh ta.

Làm xong, cậu ngước mắt lặng lẽ đếm số người trong hàng, gật gật đầu.

Ừ, lập tức thiếu ba người. Nhanh hơn một chút.

Kỳ Ngạn vô duyên vô cớ bị loại khỏi hàng: “…?”

Đến khi Thư Bạch Dụ cuối cùng cũng lấy được một bát cháo hải sản thì thời gian đã trôi qua vài phút.

Cậu đang định bưng cháo tìm một chỗ ngồi xuống, trước mặt liền đột nhiên xuất hiện một đôi chân.

Chân dài hướng lên trên, liền thấy được gương mặt lạnh lùng kia của Lục Hành Chu.

Mà lúc này Lục Hành Chu đã đưa ra lời mời với Thư Bạch Dụ, hỏi: “Cùng nhau ăn?”

Thư Bạch Dụ nhìn hắn và Vệ Lê đang chạy về phía bọn họ, trực tiếp cự tuyệt: “Không thân, không ăn cùng.”

Chân mày Lục Hành Chu khẽ động, chưa kịp mở miệng thì Vệ Lê đã đuổi theo: “Lục Hành Chu, sao anh lại chạy đến đây! Tôi vất vả lắm mới giữ được chỗ…”

Khoảng cách họ gần lại, giọng Vệ Lê cũng không cố ý hạ thấp.

Thư Bạch Dụ chưa đi được hai bước đã nghe thấy hắn gọi tên Lục Hành Chu, tức khắc dừng chân.

Lục Hành Chu bị từ chối không đuổi theo nữa, quay người đang muốn cùng Vệ Lê đi xa, liền nghe thấy phía sau tiếng bước chân đột nhiên dồn dập vang lên vài tiếng, sau đó Thư Bạch Dụ liền bưng bát cháo nóng hầm hập đuổi kịp.

Thư Bạch Dụ không hề có vẻ không tự nhiên, nói: “Ngồi đâu?”

Đuôi lông mày hắn không khỏi khẽ nhếch lên: “Không phải không thân sao?”

Đón lấy ánh mắt tò mò của Vệ Lê bên cạnh, Thư Bạch Dụ mặt không đổi sắc: “Cậu nghe nhầm. Thân.”

Lục Hành Chu không có biểu hiện gì khác, duy chỉ có ánh mắt như kéo dài ngữ điệu “À” một tiếng.

Vệ Lê không rõ ràng cuộc đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, đối với chuyện này vô cùng kỳ quái: “…Cái gì sinh không sinh có quen hay không, không phải hả, hay cháo không chín?”

Lục Hành Chu trở lại chỗ mà Vệ Lê vừa chiếm, Thư Bạch Dụ không chút khách khí, một mông ngồi sát bên cạnh hắn.

Nhưng Lục Hành Chu chỉ hờ hững liếc mắt về phía cậu một cái, sau đó liền không có phản ứng gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play