Chương 6: Bệnh viện kiểm tra “…Tỉ lệ phù hợp bao nhiêu?”……

Gửi xong mấy tin nhắn này, chưa đợi Lục Hành Chu trả lời thì bác sĩ đã gọi đến số của Thư Bạch Dụ.

Cậu đút điện thoại vào túi rồi đi vào phòng.

Điện thoại để chế độ rung, sau khi kiểm tra máy móc xong, bác sĩ nhìn kết quả rồi ngồi trở lại ghế bắt đầu hỏi cậu những chuyện liên quan.

“Lần độ.ng d.ụ.c gần nhất của cậu là khi nào?”

Thư Bạch Dụ bình tĩnh: “Hôm qua.”

“Hôm qua không tính, căn bản không phải động dục.” Bác sĩ nhíu mày lắc đầu, “Cái đó chỉ là tin tức tố hỗn loạn gây ra một chút nhiệt độ nhẹ, ngày hôm sau cậu không phải nói gần như khỏi hẳn rồi sao, kỳ động dục không thể ngắn như vậy.”

Ông dừng một chút, bổ sung, “Cho dù có Alpha giúp đỡ cũng không thể nhanh chóng hồi phục như vậy.”

Lúc vừa kiểm tra ông đã thấy, Omega này nhìn qua rất ngoan, nhưng khi cởi cổ áo ra thì thấy tuyến thể bị đánh dấu sâu như vậy, vừa nhìn là biết Alpha đánh dấu tạm thời cho cậu ta có tính cách rất tệ.

Hơn nữa hôm nay đã muộn thế này, một cuộc kiểm tra cơ thể quan trọng như vậy mà đối phương cũng không đi cùng cậu, có thể thấy được Omega này đáng thương thế nào.

Còn nữa……

Ông nhìn vào nội dung được đánh dấu trên phiếu kiểm tra, càng thêm tin tưởng.

Nhưng dù nói vậy, điện thoại trong túi Omega trước mặt vẫn liên tục rung vài cái.

Hơn nữa cậu ta còn bộ dạng rất muốn xem tin nhắn.

Bác sĩ đẩy gọng kính xuống, ngữ khí sâu xa: “…Cậu có thể xem tin nhắn trước.”

Nhận được lời này, Thư Bạch Dụ không hề khách khí, trực tiếp mở điện thoại xem tin nhắn Lục Hành Chu gửi.

Lục Hành Chu ban đầu không trả lời cậu, kết quả vừa trả lời là liên tiếp mấy tin.

Lục Hành Chu: Cậu gửi loại ảnh này cho tôi làm gì?

Lục Hành Chu: Thu hồi.

Lục Hành Chu:……

Lục Hành Chu: Đi bệnh viện kiểm tra rồi, kết quả thế nào.

Lục Hành Chu: Tiện thể làm kiểm tra toàn thân.

Lục Hành Chu: Kiểm tra tin tức tố của cậu.

Như sợ Thư Bạch Dụ không hiểu, hắn còn cố ý bổ sung câu cuối cùng.

Thư Bạch Dụ nhìn một loạt tin nhắn này, vốn không thích người khác nhắn tin cho mình, Thư Bạch Dụ không khỏi hơi nhíu mày, sau đó trả lời từng tin một.

Thư Bạch Dụ: Cho anh xem tôi bị dị ứng.

Thư Bạch Dụ: Có hiệu lực trong thời gian giới hạn.

Thư Bạch Dụ: ?

Thư Bạch Dụ: Vẫn ổn. Có thể chữa được.

Thư Bạch Dụ: À.

Thư Bạch Dụ: Đang kiểm tra.

Lúc cậu trả lời tin nhắn, bác sĩ nhìn cậu nhíu chặt mày đánh chữ. Omega này vừa nhìn là biết bị người nhà quản rất nghiêm, ngay cả ra ngoài làm gì cũng phải báo cáo đúng giờ.

Bác sĩ tỏ vẻ ông đã lâu không gặp Alpha nào có dục vọng kiểm soát và chiếm hữu mạnh như vậy, ngay cả vì tốt cho Omega trẻ tuổi này, ông cũng muốn giáo dục đối phương một phen.

Nghĩ đến đây, ông nhìn về phía Thư Bạch Dụ vẫn cứ nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lên tiếng: “Khụ, Thư tiên sinh, nếu đối phương thực sự lo lắng thì tôi đề nghị cậu giữ trạng thái trò chuyện cùng nhau nghe kết quả chẩn đoán, không có gì đâu.”

Thư Bạch Dụ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn ông với ánh mắt hơi nghi hoặc.

“Gọi điện thoại trực tiếp đi.” Ông nói đầy ý khuyên nhủ, gật đầu thúc giục, “Gọi điện thoại đi.”

Thư Bạch Dụ khó hiểu, nhưng bộ dạng bác sĩ dường như rất kiên quyết.

Vì thế cuối cùng số điện thoại Lục Hành Chu vừa mới cho cậu đã được gọi đi.

Sau một hồi chuông ngắn ngủi, điện thoại được kết nối.

Bên kia truyền đến giọng Lục Hành Chu có vẻ khó hiểu: “Alo?”

Ánh mắt Thư Bạch Dụ cũng khó hiểu nhìn bác sĩ, sau một lúc lâu nói: “Bác sĩ đề nghị tôi gọi điện thoại cho anh. Cùng nhau nghe.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, đột nhiên vang lên một câu: “Cậu bị AIDS à?”

“……” Thư Bạch Dụ cúi đầu nhìn phiếu chẩn đoán: “Không có.”

Dứt lời, cậu dường như nghe thấy bên kia thở phào nhẹ nhõm một lát, sau đó hỏi: “Bệnh dại?”

Thư Bạch Dụ: “…Không có.”

“Vậy là cái gì?”

“……”

“—— khụ khụ,” bác sĩ đúng lúc xen vào, kéo về chủ đề chính, “Nếu điện thoại đã kết nối, vậy tiếp theo tôi xin phép chiếm dụng vài phút thời gian của hai vị.”

Trong lúc nói chuyện, Thư Bạch Dụ theo ánh mắt ra hiệu của ông đặt điện thoại ở giữa bàn.

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng màn hình vẫn sáng, Lục Hành Chu không trực tiếp ngắt máy.

Thấy vậy, bác sĩ thầm nghĩ trong lòng vẫn ổn, thở phào nhẹ nhõm, rồi hít sâu một hơi, tiếp tục.

“…Kết quả kiểm tra của Thư tiên sinh đã có, kỳ động dục của cậu ấy cực kỳ không quy luật, khả năng kiểm soát tin tức tố cũng vô cùng kém. Tôi nghi ngờ tin tức tố luôn bị dồn nén trong cơ thể, không cố gắng biểu hiện ra ngoài, cho nên mới dẫn đến kết quả tiết lộ tin tức tố hiện tại.”

“Đây là tình trạng rối loạn tin tức tố, cần được người nhà thông cảm và chăm sóc, đặc biệt là khi ân ái cần chú ý đến tâm trạng của đối phương, không thể chỉ lo mình thoải mái tùy ý đối đãi với đối phương.”

Nói xong, Thư Bạch Dụ còn đang phản ứng thì Lục Hành Chu hiển nhiên đã hiểu ý ông. Không biết có phải Thư Bạch Dụ nghe nhầm không, giọng hắn lạnh hơn khi mở miệng: “Nếu không ân ái thì sao?”

Bác sĩ nghe vậy, kêu lên một tiếng, vậy thì quá tệ: “Bên này đề nghị vẫn là ân ái một chút thì tốt hơn……”

Lời còn chưa dứt, Lục Hành Chu đã ngược lại hỏi Thư Bạch Dụ: “Cậu khám ở khoa nào?”

Thư Bạch Dụ liếc nhìn thẻ tên trên áo ngắn của đối phương, bị che khuất, nhìn không rõ.

Vì thế rũ mắt: “Khoa chuyên gia.”

Lục Hành Chu: “……”

Bác sĩ vừa nghe giọng hắn liền biết mình đã chạm đúng chỗ, vội vàng lớn tiếng chen ngang, nói tiếp:

“Chứng rối loạn tin tức tố nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nói đơn giản cũng không đơn giản…… Nghiêm trọng là vì nó rất khó điều trị tận gốc, nhưng đơn giản là vì phương pháp điều trị không phức tạp.”

“Tình trạng này biểu hiện là tin tức tố không thể kiểm soát dẫn đến rò rỉ ra ngoài, giống với những gì Thư tiên sinh miêu tả tối qua không khác biệt nhiều, cũng chính vì điều này mà ảnh hưởng đến kỳ động dục của Thư tiên sinh, dẫn đến nó rất không quy luật. May mắn có cậu là bạn lữ của cậu ấy, việc điều trị chứng bệnh này sẽ đơn giản hơn rất nhiều……”

“—— Từ từ.”

Gần như cùng lúc, người ở hai đầu điện thoại lên tiếng ngắt lời ông.

Thư Bạch Dụ không cần nghĩ ngợi mà sửa lại: “Anh ta không phải bạn lữ của tôi.”

Lục Hành Chu cũng khẽ dừng lại một thoáng, mới nói: “Chúng tôi không phải quan hệ tình nhân.”

Bác sĩ ngẩn người, ngay sau đó đột nhiên trừng lớn mắt, nói chuyện lắp bắp: “Không, không phải tình nhân? Sao có thể, phiếu xét nghiệm rõ ràng cho thấy tỉ lệ phù hợp tin tức tố của hai người vượt quá 90% mà??”

Hơn nữa, không phải tình nhân thì cắn người ta tàn nhẫn như vậy làm gì?

Ông vươn tay run run rẩy rẩy xoa xoa mắt kính, rồi lại đeo lên, ghé sát mắt nhìn kỹ lại phiếu xét nghiệm, dường như không thể hiểu nổi, vẫn còn lẩm bẩm: “Sẽ không đâu…… Không thể nào, tỉ lệ phù hợp cao như vậy…… Không phải…… Không có khả năng mà……”

Mà Lục Hành Chu ở đầu dây bên kia sau khi nghe được những lời này của ông, giọng nói đột nhiên biến mất vài giây.

Rồi sau đó, hắn lên tiếng hỏi: “…Tỉ lệ phù hợp bao nhiêu?”

Bác sĩ theo bản năng đáp: “Vượt quá 90% mà……”

Giọng Lục Hành Chu lại lần nữa biến mất.

Thư Bạch Dụ nhíu mày, rũ mắt nhìn điện thoại, thấy màn hình vẫn sáng và hiển thị đang trò chuyện, cậu gần như nghi ngờ đối phương đã lặng lẽ ngắt máy.

Nhưng vì khiến cậu bị hiểu lầm như vậy, Thư Bạch Dụ vẫn có chút áy náy.

“Chúng tôi không phải tình nhân, tôi cúp máy đây.” Nói rồi, cậu vươn tay định lấy lại điện thoại.

Nhưng ngay trước khi cậu sắp ngắt máy, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng mở cửa sổ hơi chói tai.

Lục Hành Chu ban đầu dường như ở một nơi khá đông người, tiếng ồn xung quanh ít nhiều vẫn có chút náo nhiệt.

Nhưng giờ phút này, hắn như là cố ý đi ra ngoài để nói chuyện với cậu, ngay cả giọng nói cũng vì bầu không khí yên tĩnh khác thường mà có chút trống trải xa xăm.

“Phương pháp điều trị là gì?”

Thư Bạch Dụ khựng lại.

Nghe vậy, ánh mắt bác sĩ cũng sáng lên. Bệnh nhân của mình có thể được điều trị đương nhiên là tốt nhất, huống chi cho dù hai người không phải tình nhân, cũng nên là bạn bè. Việc điều trị cũng thuận tiện hơn nhiều.

Ông vui vẻ ra mặt: “Rất đơn giản thôi mà…… Chính là bình thường tìm thời gian dùng tin tức tố của cậu tắm cho cậu ấy một chút, thời gian liên tục không cần quá miễn cưỡng, dù sao năng lực của mỗi Alpha cũng có hạn mà. Lúc đầu chỉ dùng một chút thì tốt, thời gian cũng ngắn thôi, sau đó lại chậm rãi tăng dần, cho đến khi tin tức tố của cậu ấy ổn định.”

“Tiếp theo, sau này cậu ấy chắc chắn vẫn sẽ xảy ra tình trạng tin tức tố rò rỉ ra ngoài, trong tình huống này cậu ấy không thể kiểm soát được tin tức tố của mình. Đến lúc đó cần cậu ở bên cạnh, kịp thời phát hiện và ức chế tin tức tố của cậu ấy, thuốc ức chế phần lớn thời gian đều dùng được. Mặt khác, còn một điểm cần chú ý.”

“Thư tiên sinh, mỗi tháng kỳ động dục xin hãy ghi lại một chút. Các chỉ số cơ thể của cậu đều rất bình thường, nói như vậy thì không thể nào xuất hiện tình huống này.”

“Trừ phi trước đây cậu luôn tiêm hoặc dùng thuốc ức chế vào những ngày trước kỳ động dục, ức chế trước sự phát tán tin tức tố, giảm bớt thậm chí ngăn chặn kỳ động dục đến…… Bất quá thoạt nhìn Thư tiên sinh không giống loại người này, tôi vẫn nên tìm xem nguyên nhân khác……”

Dặn dò xong, bác sĩ đỡ gọng kính, cuối cùng lộ ra một nụ cười hài lòng: “Được rồi, trước mắt phương pháp là những điều này, cảm ơn hai vị đã phối hợp.”

Thư Bạch Dụ đứng lên, nhận lấy phiếu chẩn đoán rồi được bác sĩ tiễn ra cửa.

Sau khi rời khỏi phòng, giao diện trò chuyện vẫn sáng.

Thư Bạch Dụ nhìn màn hình, Lục Hành Chu bên kia không nói gì nữa, nhưng hắn hẳn là đã để điện thoại rất gần, Thư Bạch Dụ nghe thấy tiếng hít thở có vẻ thong thả của hắn.

Kỳ thật vừa rồi bác sĩ nói Lục Hành Chu đều nghe rõ, câu suy đoán kia cũng vậy.

Trong cuộc sống đích xác tồn tại một số Omega có ý định ngăn chặn kỳ độ.ng d.ụ.c đến, họ thường xuyên thông qua các cơ sở không chính quy mua vào lượng lớn loại thuốc ức chế này.

Khác với việc Omega bình thường tiêm thuốc ức chế khi đến kỳ động dục, loại thuốc họ sử dụng đều có tác dụng phụ nghiêm trọng về sau.

Mà những người tình nguyện sử dụng loại thuốc này và không muốn chấp nhận kỳ độ.ng d.ụ.c, đều là những người không thể chấp nhận giới tính thứ hai của mình.

Lục Hành Chu tuy rằng chỉ trải qua một hai ngày ngắn ngủi ở chung, nhưng quả thật không phát hiện phản ứng ghét bỏ bản thân ở Thư Bạch Dụ.

Lúc này, Thư Bạch Dụ đã ra đến cửa bệnh viện. Hắn không biết đã bao nhiêu lần lại cầm điện thoại lên xem màn hình, phát hiện vẫn đang trong cuộc trò chuyện, hắn không nhịn xuống, cuối cùng vẫn nói: “Anh nhớ cúp điện thoại.”

Dòng suy nghĩ đang lan man của Lục Hành Chu đột nhiên bị kéo về: “Vì sao…?”

Giọng Thư Bạch Dụ nghiêm túc: “Cúp cái điện thoại sắp hết tiền kia trước đi.”

Cậu vừa nhận được thông báo trừ tiền viện phí, mở ra xem tài khoản ngân hàng, phát hiện số dư còn lại chẳng bao nhiêu, mà tháng này mới chỉ qua một nửa.

Không ăn tiêu tiết kiệm thì tháng này căn bản sống không nổi.

“……”

Lần này điện thoại im lặng một khoảng thời gian rất dài.

Lục Hành Chu cuối cùng cũng tìm lại được giọng mình, dường như ở bên kia khẽ cười một tiếng, bất quá vẫn bị Thư Bạch Dụ phát hiện: “Ai bảo cậu tính toán như vậy? Công ty điện thoại sẽ kiện cậu tội phỉ báng đấy.”

Thư Bạch Dụ “à” một tiếng, rũ mắt lặng lẽ tính toán tháng này còn phải trừ thêm tiền điện thoại.

Không biết nguyên chủ tiêu xài thế nào, tuy rằng cho dù xa cách gia đình thì nhà họ Giản vẫn chuyển tiền vào tài khoản, nguyên chủ giận dỗi không hề sử dụng, nhưng nguyên chủ cũng nên liệu cơm gắp mắm, thay đổi thói quen tiêu tiền như nước. Hiện tại chỉ còn lại chút ít như vậy, còn thiếu so với số tiền cậu để lại ở thế giới cũ.

Lục Hành Chu chuyển chủ đề: “Nhà họ Giản không cho cậu sinh hoạt phí sao?”

Thư Bạch Dụ không muốn trả lời câu hỏi này, trực tiếp bỏ qua, hỏi: “Còn gì muốn nói không?”

Nếu không phải vì cậu còn có kế hoạch làm quen với Lục Hành Chu, bình thường lúc này cậu đã không nói hai lời cúp máy.

“Có.” Lục Hành Chu nói, “Bây giờ ra khỏi bệnh viện rồi sao?”

“Ừ.”

“Được. Đến nhà tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play