Chương 5: Kéo gần quan hệ - Dị ứng……?

“Không phải…” Vệ Lê thấy mà thấp thỏm bất an, đành phải ghé sát vào Lục Hành Chu lặng lẽ hỏi, “Lục ca, quan hệ của hai người khi nào trở nên tốt như vậy?”

Nhưng hắn chưa kịp đợi Lục Hành Chu trả lời, đã nghe Thư Bạch Dụ nói: “Vừa nãy.”

Thư Bạch Dụ đối diện với ánh mắt không thể tin của hắn, gật gật đầu để chứng minh cho mình: “Vừa nãy.”

Vệ Lê nhìn về phía Lục Hành Chu, thấy mặt hắn đến cả mắt cũng không thèm liếc mình một cái, rồi lại nhìn về phía Thư Bạch Dụ khi đồng tử hắn rung động.

“Không phải chứ, Lục ca anh phải khuất phục trước cuộc hôn nhân sắp đặt đáng ghét đó sao?”

Lục Hành Chu cuối cùng cũng ngước mắt liếc hắn một cái, tặng hắn hai chữ: “Câm miệng.”

Ánh mắt Thư Bạch Dụ quả thật rũ xuống, nói xong câu kia liền phảng phất muốn thực hiện lời “dân dĩ thực vi thiên”*, bắt đầu nhanh chóng ăn cháo hải sản.

  • "Dân dĩ thực vi thiên" (民以食为天, mínyǐshíwéitiān) là một câu thành ngữ tiếng Hán cổ, có nghĩa đen là: "Dân lấy ăn làm trời."
  • Ý nghĩa sâu xa của câu này là: Lương thực là nhu cầu cơ bản và quan trọng nhất của người dân. Ăn uống là điều kiện tiên quyết để tồn tại và duy trì cuộc sống. Nếu không có đủ thức ăn, mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa. Sự ổn định và thịnh vượng của xã hội phụ thuộc vào việc đảm bảo lương thực cho người dân. Một xã hội mà người dân đói khổ sẽ dễ dàng dẫn đến bất ổn, nổi loạn. Ngược lại, khi người dân no đủ, xã hội sẽ ổn định và phát triển. Chính quyền cần đặt vấn đề lương thực lên hàng đầu trong các chính sách của mình. Việc đảm bảo nguồn cung cấp lương thực ổn định và giá cả hợp lý là trách nhiệm quan trọng nhất của nhà nước đối với người dân.Hắn dừng một chút, dời tầm mắt trở lại.

Thư Bạch Dụ tuy rằng không rõ ràng phân tán sự chú ý cho bọn họ, nhưng thật sự nghe rõ cuộc đối thoại của họ.

Hóa ra người bên cạnh cậu thật sự là Lục Hành Chu.

Trong sách, những kẻ mơ ước vai chính công và vai chính thụ như nguyên chủ rất nhiều, mà Lục Hành Chu hiển nhiên là người có khả năng nhất có cơ hội đạt được vai chính thụ, là pháo hôi công có quan hệ thân mật nhất với vai chính thụ.

Thư Bạch Dụ sau khi xuyên vào quyển sách này chỉ có một nhiệm vụ phải hoàn thành, chính là đạt được kết cục nguyên tác, bảo đảm để vai chính công thụ ở bên nhau.

Bởi vậy, phương pháp cậu chọn chính là tiếp cận pháo hôi công Lục Hành Chu, người khiến cậu cảm thấy nguy cơ nhất, sau đó từ giữa gây khó dễ, dập tắt ý định thích và theo đuổi vai chính thụ của hắn.

Nhưng rõ ràng hiện tại Lục Hành Chu đối với mọi người bao gồm cả chính mình đều rất xa cách lạnh nhạt.

Thư Bạch Dụ không có ý tưởng khác, cứ mặt dày bám lấy là được.

Chỉ lát sau, bát cháo hải sản của cậu đã cạn đáy.

Quay đầu nhìn lại, Lục Hành Chu vẫn thong thả ung dung ăn.

Lục Hành Chu một bên thấy vậy, nói: “Ăn xong rồi cậu có thể đi trước.”

Thư Bạch Dụ: “À.”

Cậu vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Hơn nữa khác với thái độ luôn rũ mắt trước đây, cậu ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm bên phía Lục Hành Chu.

Đợi vài phút, hắn hỏi: “Ăn xong chưa?”

Lục Hành Chu hiển nhiên đã xong, trong lúc này đối với ánh mắt không hề che giấu của Thư Bạch Dụ làm như không thấy.

Mà Vệ Lê im lặng đặt bát đũa xuống: “…Xong rồi.”

Nhận được câu trả lời, Thư Bạch Dụ cầm bát không đứng lên, nhìn về phía Lục Hành Chu: “Cùng nhau đi.”

Lục Hành Chu không phản ứng, cậu lại giống như nhận được câu trả lời, ngay sau đó đi theo sau Lục Hành Chu. Bám đuôi.

Ra khỏi nhà ăn, trên đường về phòng ngủ, Vệ Lê vẫn có thể cảm nhận được bóng người như hình với bóng ở phía sau.

Giờ phút này hắn đã không dám nghĩ là có liên quan đến chuyện đính hôn, nuốt nước miếng, khẩn trương lặng lẽ hỏi Lục Hành Chu: “Anh chọc cậu ta…?”

Ánh mắt Lục Hành Chu không đổi, nhưng Vệ Lê rõ ràng dư quang của hắn chắc chắn đang nhìn người phía sau bọn họ.

Vệ Lê càng nghĩ càng sợ hãi: “Không thể nào, anh chọc cậu ta chỗ nào?”

Thư Bạch Dụ tuy rằng không đội mũ nữa, nhưng tóc cậu dài, lộn xộn rủ xuống hai bên má.

Cậu cúi đầu, bóng râm trên đầu trực tiếp che khuất mặt mày, thoạt nhìn, u ám đến mức khiến người ta nghi ngờ đi đến con hẻm tối tiếp theo sẽ xông lên bóp cổ người.

Huống chi Vệ Lê trước đó không lâu còn thấy Thư Bạch Dụ một mình đối phó hai Alpha kia.

Hắn quả thực không thể kiềm chế được sức tưởng tượng phong phú của mình: “Quá âm u, thật đáng sợ…”

Lục Hành Chu như không ý thức được bất kỳ điều gì không đúng, ngược lại khi thu hồi ánh mắt nhìn về phía sau thì đáp lời hắn: “Đúng thật, giống cây nấm.”

Thư Bạch Dụ lẽo đẽo theo sau hắn, chậm rì rì đi theo, thỉnh thoảng ngẩng đầu xác nhận sự tồn tại của hắn.

Giống như một cây nấm nhỏ âm u.

Vệ Lê không biết ý nghĩ trong lòng hắn, Vệ Lê thấy lạnh sống lưng.

Thư Bạch Dụ cứ như vậy theo đuôi bọn họ đến tận cổng ký túc xá nam Alpha.

Vừa đến nơi này, Vệ Lê liền lập tức như tên lửa phóng vút đi mấy trăm mét, chỉ còn lại Lục Hành Chu một mình đứng ở dưới lầu phòng ngủ xoay người đối mặt với cậu.

Đã theo đến tận đây, Lục Hành Chu hỏi: “Cậu có gì muốn nói?”

Thư Bạch Dụ phản ứng một lát, sau đó hờ hững gật đầu: “Chào tạm biệt.”

“…” Lục Hành Chu dừng một chút, “Tôi không thích dây dưa với người khác, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn, cậu tốt nhất nói ra mục đích của cậu.”

Thư Bạch Dụ nhìn hắn trầm mặc một đoạn thời gian, sau đó xoay đầu, chỉ chỉ sau gáy cho hắn xem: “Tôi không biết dán cái nào, muốn nhờ anh chọn mấy thứ này.”

Da cậu rất trắng, sau gáy dán miếng dán ức chế màu hồng nhạt mà Lục Hành Chu chọn cho cậu khi đi học.

Hiện giờ cố ý khoe ra cho Lục Hành Chu xem, khiến đường môi Lục Hành Chu lập tức căng thẳng.

Đây rõ ràng chỉ là một cái cớ, lại còn vô cùng không để tâm.

Lục Hành Chu trong lòng rõ ràng, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy Thư Bạch Dụ lần nữa quay lại thì giọng nói trong cổ họng hắn khẽ đổi, im lặng một hồi, cư nhiên thốt ra một chữ khác:

“Được.”

Thư Bạch Dụ cho rằng cái cớ có hiệu quả, lập tức tiến lên hai bước lấy điện thoại ra: “Thêm phương thức liên lạc, tiện.”

Lục Hành Chu dừng một lát, cũng làm theo.

Cuối cùng Thư Bạch Dụ cảm thấy mỹ mãn, nhìn ánh mắt Lục Hành Chu cũng hơi dịu dàng hơn một chút, gật đầu với hắn: “Chào tạm biệt.”

Lục Hành Chu đáp lời, nhìn theo cậu rời đi.

Trong tầm mắt, Thư Bạch Dụ lại lần nữa cúi thấp đầu xuống, dường như đang nghịch điện thoại.

Đến tận hôm nay, hắn tin tưởng một chuyện.

Thư Bạch Dụ thay đổi. Trở nên vô cùng… tươi tắn.

Lúc trước khi hai nhà đính hôn, hắn không phải không điều tra qua tư liệu của Thư Bạch Dụ.

Cuối cùng kết quả thu được đều rất nhất quán.

Liền phảng phất người này bị những cái nội dung kia đóng khung cuộc sống, vô luận là biểu hiện trên tư liệu hay trong tiếp xúc thực tế, đối phương đều cho hắn một loại cảm giác cứng nhắc vi diệu.

Đến tận bây giờ, Thư Bạch Dụ lại lần nữa xuất hiện trước mắt hắn. Cái loại cảm giác vi diệu kia đột nhiên tiêu tán, trong thoáng chốc phảng phất như lớp sương mù bao phủ trên người đối phương tan đi, rót vào huyết nhục da thịt, lộ ra bộ dáng vốn có, tươi tắn, sinh động, xinh đẹp.

Mặc kệ thế nào, Thư Bạch Dụ hiện tại, càng khiến hắn tò mò.

Thư Bạch Dụ đưa Lục Hành Chu về phòng ngủ rồi quay về ký túc xá của mình.

Có chút không giống là, lúc này trong ký túc xá không trống không, còn đợi một Omega khác, “bạn tốt” của nguyên chủ trong sách.

Thư Bạch Dụ đã xem qua nguyên tác, đương nhiên biết cái gọi là bạn tốt này chỉ là bề ngoài, ít nhất là trong mắt nguyên chủ.

Trên thực tế đối phương chỉ coi nguyên chủ là kẻ coi tiền như rác, lợi dụng để ăn uống, còn không ngừng xúi giục nguyên chủ sau khi chia tay, đến nỗi sau này nguyên chủ làm ra nhiều chuyện hại người hại mình như vậy.

Khi Thư Bạch Dụ trở về, Khương Mẫn đang dựa vào đầu giường cầm điện thoại video call với ai đó.

Thấy cậu vào, cậu ta cũng không hề có ý định dịch ra, ngược lại vẫy vẫy tay với Thư Bạch Dụ, cười: “Tiểu Dụ, tớ khát, rót cho tớ cốc nước nhé?”

Thư Bạch Dụ bước chân khẽ đổi, đi đến bàn rót nước.

Khương Mẫn cười vươn tay muốn nhận lấy, lại thấy cậu đặt cốc nước xuống bàn.

Khương Mẫn: “Tớ ở đây…”

Thư Bạch Dụ đối mặt cậu ta: “Tớ muốn nghỉ ngơi.”

Nụ cười cậu ta cứng đờ, điện thoại cậu ta truyền ra giọng một Alpha, hỏi: “Sao vậy Mẫn Mẫn?”

Khương Mẫn giữ nụ cười cắt video, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao vậy, hôm nay sao hung dữ thế, có phải Kỳ Ngạn hôm nay lại không để ý cậu không?”

Thư Bạch Dụ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, im lặng nhìn cậu ta, lặp lại: “Tớ muốn nghỉ ngơi.”

Khóe miệng cậu ta hoàn toàn rũ xuống, cuối cùng đứng dậy rời khỏi giường cậu, vừa đi vừa bất mãn lẩm bẩm.

Thư Bạch Dụ không để ý cậu ta, sau khi cậu xuống giường trực tiếp nhấc chăn đệm lên, vài phút chuyển lên giường trên.

Ký túc xá của họ là phòng bốn người, nhưng trên thực tế chỉ có cậu và Khương Mẫn.

Ký túc xá không phải kiểu tiêu chuẩn trên giường dưới bàn, có thể tự mình thay đổi.

Hơn nữa ngay từ đầu nghe Khương Mẫn nói “tiện”, cậu đã chọn trải chăn đệm ở giường dưới.

Hiện tại Thư Bạch Dụ ở gần nhất, quyết đoán dời giường đệm, chuyển lên giường trên.

Hành động này quả thực là đang ghét bỏ Khương Mẫn, quả nhiên, sau khi Thư Bạch Dụ lên giường, tùy ý liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt xanh mét của đối phương.

Thư Bạch Dụ vẫn không để ý tới, tự mình nằm xuống.

Lúc này cơ thể cậu vẫn chưa có cảm giác khác thường, vừa nãy nói muốn nghỉ ngơi cũng chỉ là nói ngoài miệng.

Bây giờ vừa lên giường xong cậu liền lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lục Hành Chu, thấy đối phương chưa gửi tin nhắn gì cho mình cậu mới thoát ra.

Theo cậu biết, cốt truyện hiện tại phát triển dường như chỉ đến đoạn vai chính công chia tay nguyên chủ, vai chính thụ vẫn còn ở nước ngoài, thậm chí còn chưa thân mật với vai chính công. Thuộc về giai đoạn đầu cốt truyện.

Bởi vậy hôm nay sau khi gặp vai chính công cậu không chủ động đến gần.

Thời gian còn rất nhiều, hiện tại việc quan trọng nhất của cậu chính là coi chừng Lục Hành Chu, cái tên pháo hôi công này.

Nghĩ đến đây, Thư Bạch Dụ ghi lại phương pháp đối phó hiện tại vào ghi chú trên điện thoại.

Một, tiếp cận Lục Hành Chu, làm quen với hắn.

Trước mắt ngay cả bước đầu tiên cũng chưa hoàn thành.

Có lẽ vẫn còn hơi bị ảnh hưởng bởi “dấu hiệu độ.ng d.ụ.c”, Thư Bạch Dụ vẫn còn hơi buồn ngủ. Nằm trên giường không lâu liền ngủ thiếp đi.

Cũng may hôm nay cả buổi trưa không có tiết, cậu ngủ một giấc liền đến tận năm sáu giờ chiều, vẫn là bị tiếng đóng cửa đột ngột đánh thức.

Mở mắt ra nhìn, trong phòng ngủ Khương Mẫn vừa mới ra ngoài, chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu nhìn thời gian, xuống giường.

Không biết vì nguyên nhân gì, sau khi tỉnh lại lần này cậu vẫn cảm thấy mí mắt hơi nặng trĩu, đại não cũng mơ màng.

Cậu đi đến trước bồn rửa mặt, đang chuẩn bị dùng nước lạnh rửa mặt thì vừa ngước mắt, liền thấy trong gương trên cổ mình rải rác một vòng hồng ban.

Thư Bạch Dụ ngẩn người, ngay sau đó vén áo lên kiểm tra.

Quả thật không phải hoa mắt, ngoài vùng da lộ ra, những chỗ khác cũng nổi lên không ít hồng ban.

Dị ứng…?

Hắn chợt nhíu mày, mình đâu có ăn thứ gì gây dị ứng đâu.

Nhưng tình trạng này đích xác không thể xem nhẹ.

Suy nghĩ hai phút, cậu quyết định đến bệnh viện một chuyến.

Trước khi đi, cậu còn cố ý vén áo lên soi gương, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh.

Thời gian không còn sớm, bệnh viện cậu đến coi như gần trường nhất.

Qua kiểm tra từ bác sĩ và xét nghiệm dị ứng, phản ứng của cậu quả thật là dị ứng, hơn nữa là do tôm trong bát cháo hải sản trưa nay.

Bác sĩ cuối cùng kê cho cậu mấy tuýp thuốc bôi, Thư Bạch Dụ từ phòng khám đi ra, đi ngang qua một khoa khác, bước chân khẽ dừng lại.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới việc Lục Hành Chu bảo cậu đến bệnh viện kiểm tra tin tức tố.

Nếu đã đến đây rồi, tiện thể kiểm tra một chút cũng không sao.

Vì thế trước khi vào phòng kiểm tra tin tức tố, cậu lại nhắn tin cho Lục Hành Chu.

Thư Bạch Dụ: Đến bệnh viện kiểm tra rồi.

Thư Bạch Dụ: 【 phiếu khám bệnh 】【 phiếu khám bệnh 】

Đối phương không trả lời.

Cậu nghĩ nghĩ, để đảm bảo độ tin cậy, cuối cùng cậu còn gửi đi tấm ảnh dị ứng kia.

Thư Bạch Dụ: 【 hình ảnh 】

Thư Bạch Dụ: Tình hình thực tế đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play