Chương 3: Lục Hành Chu Quang Minh Chính Đại Bóc Áo Mưa
Giống như trong sách viết, Thư Bạch Dụ vẫn còn đang học đại học.
Buổi tối trở về phòng ngủ, ngoài cậu ra không thấy ai khác, Thư Bạch Dụ nghĩ đến đám bạn bè lêu lổng vây quanh nguyên chủ, dứt khoát kệ họ, tự mình lên giường đi ngủ.
Nhưng vì về quá muộn, hôm sau tỉnh dậy cậu vẫn còn buồn ngủ, lại phải vội vã đi học sớm.
Dọc đường đi có không ít người liên tục quay đầu nhìn cậu, ban đầu cậu không để ý, sụp mí mắt bước vào phòng học, ánh mắt chỉ lướt qua một chút rồi lập tức ngồi xuống góc cuối dãy.
Chuyên ngành đại học của nguyên chủ giống hệt cậu: tài chính học. Mấy môn này trước khi xuyên vào cậu đã chẳng mấy khi đi học, bây giờ lại càng như vậy.
Cho nên vừa ngồi xuống, cậu liền kéo mũ trùm lên, trực tiếp nằm gục xuống bàn ngủ bù.
Tiết học này là giảng lý thuyết, đông người lại ồn ào. Cậu vừa mới nằm xuống một lát, tiếng ồn ào bên cạnh càng lúc càng lớn.
Chưa hết, có lẽ là giờ nghỉ giữa tiết, người ngồi trước cậu bắt đầu xoay người lại nói chuyện, giọng nói không hề kiêng nể, ồn ào đến mức hắn căn bản không ngủ được.
“Lục ca, vậy cái mùi tin tức tố tối qua trên người anh là của tiểu Omega nhà ai thế? Kể em nghe xem, em hứa không nói với ai đâu.”
Vệ Lê nửa người xoay hẳn lại, hướng về phía người đang rũ mắt im lặng ở góc tường nói.
Đợi đến khi Lục Hành Chu nghe thấy lời hắn nói mà nhìn sang, Vệ Lê lập tức giơ tay lên trời thề, “Ê này, em là người trọng nghĩa khí nhất trong đám mình đấy, anh tin em đi. Em tuyệt đối không đem chuyện anh có tình một đêm nói cho mấy huynh đệ đâu, đúng rồi, cũng sẽ không nói cho vị hôn thê của anh… Vị hôn thê của anh cũng đáng đời, bỏ mặc một đỉnh Alpha như anh không thèm, còn chạy đi theo đuổi người khác.”
Lục Hành Chu không nói gì, ánh mắt nhìn hắn lộ rõ vẻ chói mắt ghét bỏ.
“Không phải em nói…”
Vệ Lê quen với ánh mắt này của hắn, ngược lại còn muốn xích lại gần một chút, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện.
Nhưng người vẫn luôn nằm gục xuống bàn ngủ bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hắn khựng lại một nhịp, nhìn thấy Omega mà tối qua vừa mới gặp nhấc mí mắt hờ hững liếc qua hắn, tuy không mở miệng nói nhưng cả người toát ra vẻ khó chịu.
“Ê…?” Đầu óc Vệ Lê nóng lên, “Mày không phải là vị hôn thê lẳng lơ ong bướm vị hôn thê kia sao?”
Thư Bạch Dụ biểu tình không hề dao động, liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại rũ mắt xuống: “Cậu ồn ào quá.”
Vệ Lê nghẹn họng.
Ngồi ở tận cùng bên trong, ánh mắt Lục Hành Chu chuyển sang. Ngay từ đầu hắn đã nhận ra Thư Bạch Dụ, nhưng đối phương dường như không nhìn thấy hắn, cứ thế ngồi xuống bên cạnh, chắn hắn vào một góc.
Đến khi Vệ Lê ra ngoài mua bữa sáng trở về, chỉ có thể tách ra ngồi lên phía trước.
Hắn im lặng, muốn xem Thư Bạch Dụ đến khi nào mới nhận ra mình.
Mà Thư Bạch Dụ nói xong câu đó lại lần nữa gục xuống, không hề có phản ứng.
Vệ Lê vừa mới phát hiện mình thế mà lại dám nói xấu chính chủ trước mặt chính chủ, hơi đổ mồ hôi. Đến khi thấy Thư Bạch Dụ lại ngủ say, hắn mới chợt nhận ra một chuyện khác: “Ê không phải, sao hắn lại ở đây, không đúng chứ?”
Lục Hành Chu ngày thường không tham gia vào chuyện bát quái của bọn họ, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài câu bàn tán trong trường, không rõ lắm chi tiết.
Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên: “Cái gì không đúng?”
Vệ Lê cẩn thận nhìn người đang gục mặt xuống bàn, nhỏ giọng phổ cập khoa học cho hắn: “…Tiết này Kỳ Ngạn cũng học, hắn không phải nên dính lấy Kỳ Ngạn sao? Sao hôm nay lại đến đây?”
Lục Hành Chu hơi ngước mắt nhìn về phía hàng ghế đầu trong phòng học, quả nhiên ở khoảng bàn thứ ba phát hiện Alpha kia cũng vừa lúc quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Bất quá ánh mắt Kỳ Ngạn chỉ dừng lại một chút trên người đang nằm gục gần như chỉ lộ mỗi cái đầu bị mũ trùm kín của Thư Bạch Dụ bên cạnh hắn, rồi lập tức nhanh chóng quay đi.
Vẻ mặt kia lộ ra sự bực bội không tự giác.
Ánh mắt Lục Hành Chu khẽ động: “Kỳ Ngạn không thích cậu ta?”
“Má ơi, anh đúng là chẳng để tâm gì đến vị hôn thê của mình nhỉ. Mà cũng phải, cậu ta đối với anh cũng chẳng tốt đẹp gì, hai người đúng là một cặp trời sinh.”
Vệ Lê không khỏi kêu lên một tiếng, bị Lục Hành Chu liếc nhìn mới sờ sờ đầu, nói, “Cũng không hẳn là không thích… Thư Bạch Dụ ban đầu giấu chuyện mình đã đính hôn, theo đuổi Kỳ Ngạn một thời gian rồi hai người ở bên nhau.”
“Chỉ là sau đó Thư Bạch Dụ bị lộ chuyện đính hôn, Kỳ Ngạn liền trực tiếp chia tay. Nếu nói trước kia hai người còn có chút tình cảm, thì bây giờ chắc chắn là không còn nữa. Cũng tại cậu ta chia tay rồi còn mặt dày mày dạn bám lấy Kỳ Ngạn không rời. Đổi lại Alpha khác, chắc chắn cũng chịu không nổi.”
Chủ yếu là hắn cảm thấy anh em mình hơi thảm.
Lục Hành Chu quang minh chính đại.
Lục Hành Chu nghe xong sắc mặt vẫn không đổi, không hề có một chút phản ứng nào.
Vệ Lê biết hắn chắc chắn không để ý, lén lén xích lại gần một chút rồi bày kế: “Dù sao hai người anh cũng không thích nhau, hay là hủy hôn đi…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lục Hành Chu lại hờ hững liếc qua, ngón tay buông lỏng, cây bút đang cầm lộc cộc lăn đến mép bàn, rồi “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Vừa mới vào học, trong phòng học rất yên tĩnh, tiếng động này vang lên đặc biệt rõ.
Chỉ trong thoáng chốc đã có vài sinh viên nhìn về phía bọn họ, ngay cả giáo viên đang giảng bài cũng khẽ hắng giọng, ánh mắt cảnh cáo.
Sắc mặt hắn không đổi, nhìn Vệ Lê nói một câu: “Tay run, không cẩn thận làm rơi.”
Vệ Lê: “…”
Ngoài chuyện này ra, Vệ Lê còn trơ mắt nhìn Thư Bạch Dụ ngủ lâu như vậy chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sắc mặt hắn cứng đờ: “Cậu… cậu không ngủ à?”
Thư Bạch Dụ không hé răng, biểu tình cũng không có gì khác thường, phảng phất như người vừa nãy nghe Vệ Lê lẩm bẩm không phải là cậu.
Vệ Lê xấu hổ vô cùng, gãi gãi đầu rồi quay trở lại.
Ánh mắt Lục Hành Chu từ người Vệ Lê phía trước dịch chuyển trở lại. Dừng lại một lát trên mặt Thư Bạch Dụ.
Gò má Thư Bạch Dụ bị tì xuống bàn một vệt đỏ, trên làn da tái nhợt trông thấy rõ ràng. Nhìn gần, hắn mới phát hiện da Thư Bạch Dụ rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng hồng bình thường, mà nghiêng về một loại trắng bệch.
Xương quai hàm rõ ràng, tối qua hắn thoáng ôm qua, cũng thấy Thư Bạch Dụ đánh người, rõ ràng cậu ta không hề gầy yếu như vẻ ngoài.
Khung xương nhỏ nhắn, trên người bám một lớp da thịt mỏng manh tinh tế, chỉ khi đánh người mới có thể thấy cơ bắp căng lên tạo thành đường cong đẹp đẽ, rất mỏng, rất mỏng, nhưng lại đẹp đến kinh ngạc.
Hắn vô thức xoa xoa đầu ngón tay.
Thư Bạch Dụ đã nhận ra hắn, nhưng chỉ là vừa rồi Lục Hành Chu không phụ họa lời Vệ Lê, không khoa trương trước mặt người khác khiến Thư Bạch Dụ có chút hảo cảm với hắn.
Thư Bạch Dụ cúi người, nhặt cây bút lăn xuống chân mình lên trả lại cho hắn.
Lục Hành Chu khẽ nói tiếng cảm ơn, ánh mắt lướt qua mặt cậu.
Nửa tiết học sau đó, bên cạnh hắn không còn phát ra tiếng động nào khác.
Thư Bạch Dụ tối qua trước khi về trường đã ghé vào cửa hàng tiện lợi bên đường mua thuốc ức chế.
Nhưng một là đây là thứ cậu chưa từng dùng, hai là sau khi được Lục Hành Chu giúp đỡ trong nhà vệ sinh, cậu đã gần như hoàn toàn ổn, vẫn còn hơi chút ảnh hưởng, nhiệt độ cơ thể hơi cao, lại buồn ngủ, bởi vậy liền không dùng thuốc ức chế nữa.
Bất quá lúc mua thuốc ức chế, để tránh rắc rối về sau, cậu còn nghe lời nhân viên thu ngân mua rất nhiều thứ khác.
Nhưng cậu căn bản không phân biệt rõ cách sử dụng mấy thứ này, cho nên mua một đống lớn, trước mắt vẫn đang nghiên cứu.
Vừa lúc chán, cậu không định thật sự học hành gì, thế là tay mò vào túi, lấy ra hai cái hộp được đóng gói cẩn thận.
Sáng nay tiện tay nhét vào túi một hộp khác lại bị rơi ra ngoài.
Thư Bạch Dụ thấy Lục Hành Chu quay người lại nhặt cũng không mấy để ý, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm hai hộp trước mặt.
Xem nhãn mác trên hộp, một loại là miếng dán ức chế, một loại là miếng dán cách ly.
Cậu lắc lắc hộp, bên trong còn kêu lạch cạch.
Ngay lúc cậu dùng móng tay cạy hộp chuẩn bị mở ra nghiên cứu, Lục Hành Chu bên cạnh giúp cậu nhặt đồ cuối cùng cũng đưa tay tới.
“Cảm ơn.” Cậu không ngẩng đầu lên, trực tiếp nhận lấy rồi đặt lên bàn.
Ánh mắt Lục Hành Chu theo động tác của cậu dừng lại một lát, sau đó quay sang nhìn Thư Bạch Dụ đang cúi đầu nghiêm túc bóc hộp.
Mím môi, hắn vẫn lên tiếng, chỉ là ngữ khí phức tạp: “…Cậu bây giờ phải mở cái này ra sao?”
Thư Bạch Dụ gật gật đầu, tùy tiện xé ra một miếng nhỏ màu trắng hình vuông giống như miếng dán.
Vừa bóc tiếp một gói, cậu nói: “Giúp tôi bóc cùng.”
Lục Hành Chu khựng lại tại chỗ, muốn nói lại thôi nhìn cậu một lúc lâu.
Cậu cảm nhận được ánh mắt, không phản ứng: “Không muốn thì thôi.”
“…”
Lục Hành Chu nhìn hộp đồ đặt quang minh chính đại trên bàn, im lặng một hồi, cuối cùng cầm xuống, làm theo lời cậu mở ra.
Thư Bạch Dụ cầm miếng dán ức chế lên ngửi thử dưới chóp mũi, không có mùi lạ, xem xúc cảm, dường như cũng không giống cao dán.
Đang lúc cậu chuẩn bị xé ra trực tiếp dùng tay chạm vào thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một xấp nhỏ bao cao su.
Theo lòng bàn tay nhìn lên, liền thấy gương mặt Lục Hành Chu.
Giờ phút này, trên gương mặt vốn không có bất kỳ hứng thú nào với ngoại giới, đường môi hắn hơi mím lại, đuôi mắt hơi nhếch lên, lặng lẽ nhìn cậu: “Cho cậu.”
Lúc này, lực chú ý của Thư Bạch Dụ mới chuyển sang hộp đồ mà Lục Hành Chu vừa mở.
Trên đó trần trụi viết ba chữ “Áo mưa”.
Thái dương Thư Bạch Dụ giật giật, hờ hững “À” một tiếng, không muốn: “Tặng cậu.”
Tay người trước mắt khựng lại, sau đó rụt về.
Thư Bạch Dụ tiếp tục động tác, một tràng dài hướng dẫn đọc nửa ngày dường như cậu cũng chưa rõ hai thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, có gì khác nhau.
Đến cuối, cậu hết kiên nhẫn, nhét tờ hướng dẫn trở lại, ánh mắt chuyển sang Lục Hành Chu đang quay người lại bắt đầu nghe giảng bài.
Hộp đồ vừa rồi Lục Hành Chu đã cất đi, trong lòng không biết nhị thiếu gia nhà Giản muốn làm gì, yên tĩnh một lát rồi dời lực chú ý một đoạn thời gian, trên đùi hắn đột nhiên có thêm hai miếng dán tuyến thể.
Thư Bạch Dụ đội mũ, chỉ có mấy sợi tóc mái dài thò ra, rũ mắt nhìn xuống đùi hắn: “Tôi dùng cái nào tốt?”
Lục Hành Chu: “…”
Yết hầu hắn khẽ động, ánh mắt hạ xuống người Omega không biết hành vi nặng nhẹ kia.
Miếng dán ức chế và miếng dán cách ly xem như vật phẩm riêng tư của Omega, hành vi của Thư Bạch Dụ như vậy quả thực giống như trần truồng dụ dỗ.
Mà khi ánh mắt hắn dừng trên mặt Thư Bạch Dụ, lại phát hiện vẻ mặt đối phương dường như thực sự đang nghi hoặc.
Không nhận được câu trả lời kịp thời, Thư Bạch Dụ lại lần nữa thúc giục: “Dùng cái nào?”
Lục Hành Chu rũ cánh tay xuống, đầu ngón tay chọn lựa vài giây giữa hai miếng dán, gạt miếng dán ức chế màu hồng nhạt ra, yết hầu khẽ lăn: “…Cái này.”