___________
Giản Lật sững sờ, cứng ngắc nhận lấy — đó là tài khoản chính thức của Dụ Thành.
Tài khoản chỉ theo dõi chừng mười mấy người, chỉ cần lướt nhẹ một cái là có thể thấy hết.
Hiện giờ, người cuối cùng được theo dõi — lại chính là cậu.
Hành động của Dụ Thành từ trước đến nay luôn khiến Giản Lật không hiểu nổi. Nếu nói rằng suốt một năm qua thái độ lạnh nhạt là do hắn chán ghét mình, vậy thì lúc hôn ngược lại cậu trên sân khấu là gì?
Tại sao hắn lại chủ động? Chẳng lẽ, Dụ Thành cũng không ghét cậu lắm...nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Giản Lật run tay, lúc đầu chỉ định nhấn nút "Theo dõi" lại thôi, không biết thế nào lại thành “Theo dõi đặc biệt”.
—
【Dụ Thành hảo cảm độ +1】
Hệ thống tưởng như chết lâm sàng bỗng nhiên vang lên, làm Giản Lật giật mình suýt rớt điện thoại.
Cậu hốt hoảng nhấn loạn màn hình, muốn huỷ “Theo dõi đặc biệt”, do nhấn quá nhanh lại lỡ tay huỷ luôn cả theo dõi thường.
【Dụ Thành hảo cảm độ -1】
Hệ thống lần nữa vang lên, giọng máy móc lạnh tanh nhắc nhở:
【Cảnh báo ký chủ Giản Lật: công lược thất bại, cậu sẽ ngỏm thật đấy. Hảo cảm mà giảm xuống dưới tiêu chuẩn thì đời cậu coi như đi tong.】
Nội dung lời nói khiến Giản Lật lạnh sống lưng. Cậu vội vàng nhấn theo dõi lại, cố tỏ ra bình tĩnh, thử thăm dò hỏi:
“Dù sao cũng chết, vậy thì có khác gì đâu?”
Giọng nói hệ thống không mang chút cảm xúc nào.
[Công lược thất bại: Công lược thất bại, sau này đương nhiên sẽ chết. Nhưng Hảo cảm độ không đạt tiêu chuẩn, cậu lập tức đăng xuất. Nói chung chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi.]
Giản Lật: “……”
Lúc này, cậu mới bàng hoàng nhận ra — cú nhấn tay vừa rồi, suýt nữa đã khiến cậu bước một chân vào cửa tử.
Vạn Đào đang bận rộn ứng phó với điện thoại từ công ty, Giản Lật liếc mắt nhìn một cái lại tiếp tục truy hỏi:
“Vậy thế nào mới tính là công lược thành công?”
[Hảo cảm của Dụ Thành với cậu phải đạt 100. Nói cách khác, khiến Dụ Thành yêu cậu.]
Tim Giản Lật đập thình thịch, cậu bắt được một chút manh mối mơ hồ:
"Cậu nói ngươi vừa mới được khởi động lại… Vậy trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ một năm kia, cậu từng xuất hiện rồi?”
[Nói nhảm, nếu không phải vì cứu cậu, tôi cũng chẳng đến mức tiêu hao hết năng lượng, đến tận bây giờ mới khởi động lại được.] Hệ thống đáp.
Giản Lật không để ý tới chỗ đó, tai hơi đỏ lên, trong đầu nghĩ tới một khả năng điên rồ — nghe có vẻ không hợp lý, nhưng lại dường như là lời giải thích hợp lý nhất.
“Tôi từng… công lược Dụ Thành rồi?”
“Bằng không thì sao?”
“Tôi công lược thành công?” Giản Lật nhớ lại ánh mắt lạnh băng vô cảm của Dụ Thành, chau mày: “Tôi từng thích hắn hở?”
Hệ thống đột nhiên im lặng. Giản Lật bất an ngồi yên, gần một phút trôi qua, hệ thống mới lên tiếng:
[Công lược không thành công.]
Hô hấp của Giản Lật như nghẹn lại, nghe thấy hệ thống nói tiếp:
[Còn việc cậu có từng thích Dụ Thành hay không, tôi không biết. Tôi chỉ là một hệ thống công lược, không thể nhìn thấu nội tâm ký chủ.]
[Nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở cậu: chỉ cần cậu chưa công lược thành công, thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Không phải là một vụ tai nạn xe, thì cũng sẽ là một lần khác.]
Trái tim Giản Lật như bị ném lên cao rồi rơi xuống mạnh mẽ. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng khoảng thời gian một năm mất trí nhớ chỉ là khoảng trống rỗng. Cậu không thể nhớ nổi giữa mình và Dụ Thành từng xảy ra chuyện gì.
Thứ duy nhất còn lưu lại trong trí nhớ, là những lần gần đây mỗi khi đụng mặt Dụ Thành, hắn đều cười nhạt hoặc thờ ơ với cậu hoặc hoàn toàn làm ngơ.
“Vậy… cậu có thể nói cho tôi biết, khi đó hảo cảm của Dụ Thành với tôi là bao nhiêu không?” Giản Lật thử hỏi.
Hệ thống lạnh nhạt từ chối:
“Không thể. Chỉ khi hảo cảm độ lần này vượt qua mức cao nhất của lần công lược trước, tôi mới được phép tiết lộ.”
Giản Lật chán nản. Đến lúc đó rồi mới nói, còn có ý nghĩa gì nữa?
Cậu vô thức cắn môi, vết đau nơi khóe môi nhắc nhở cậu — đó là dấu răng của Dụ Thành.
Lúc này, Vạn Đào buông điện thoại, quay người nhìn thẳng vào Giản Lật.
“Giản Lật, tôi đã đẩy lui mấy hoạt động sắp tới của cậu. Cậu tạm nghỉ một thời gian đi.”
Giản Lật hoàn hồn, ngây ra tại chỗ.
Vạn Đào tháo kính, xoa nhẹ sống mũi:
“Chuyện lần này… vượt quá khả năng xử lý của chúng ta. Nếu Dụ Thành đã chú ý tới cậu, bên đó chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ. Về phần phía công ty, tôi sẽ giúp cậu chống đỡ.”
“Chờ hả…?” Giản Lật biết rõ mọi việc lần này đều do cậu mà ra. Tuy cậu là đỉnh lưu, nhưng Thiêm Tạo Tinh không thiếu lưu lượng tiểu sinh — hôm nay là đỉnh lưu, ngày mai có thể đã bị thay thế.
“Chuyện này do tôi gây ra, Đào ca, có gì thì cùng nhau gánh.” Giản Lật không muốn né tránh. Cậu đứng lên, thân hình hơi gầy yếu nhưng ánh mắt lại kiên định.
Vạn Đào đeo kính trở lại, không trả lời Giản Lật.
“Giản Lật, cậu gọi tôi một tiếng 'Đào ca’, thì lần này nghe lời tôi đi, từ từ mà tiến.”
Người kia sẽ không bỏ mặc cậu đâu.
Những lời sau, Vạn Đào không nói ra miệng. Anh đi lướt qua Giản Lật, rời khỏi văn phòng với vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng lại hoài nghi — có phải một năm trước mình đã sai rồi?
Vạn Đào đi rồi. Văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Giản Lật.
Đây là văn phòng riêng của cậu — một không gian riêng tư hiếm hoi, cũng là bằng chứng cho vị trí đỉnh lưu hiện tại. Để có được nơi này, cậu và Vạn Đào đã phải nỗ lực rất nhiều.
Giản Lật thả mình rơi xuống sofa, đột nhiên nhớ ra một chuyện mà nãy giờ cậu đã bỏ sót…