__________

Năm đó cậu mất trí nhớ. Theo lời hệ thống nói thì trong khoảng thời gian một năm đó, cậu từng công lược Dụ Thành — tuy rằng thất bại — nhưng với tư cách là người đại diện của Vạn Đào, chẳng lẽ lại không biết chuyện này?

Lúc cậu tỉnh lại trong bệnh viện, mãi đến sau này được Vạn Đào hỗ trợ mới bắt đầu học hát học nhảy lại từ đầu. Cho đến tận bây giờ, Vạn Đào chưa từng nhắc tới Dụ Thành, thậm chí còn từng phủ nhận rằng cậu và Dụ Thành từng có bất kỳ liên hệ nào.

Là năm đó cậu cố tình giấu diếm Vạn Đào, hay là... Vạn Đào đang lừa cậu?

Cậu và Dụ Thành rốt cuộc là đã từng có mối quan hệ gì? Dụ Thành trông cũng không giống như biết chuyện cậu từng bị t·ai n·ạn xe rồi mất trí nhớ.

“Hệ thống, chuyện t·ai n·ạn xe và mất trí nhớ của ta, không thể nói thẳng với Dụ Thành sao?”

Hệ thống vẫn lãnh đạm đáp:

“Không thể. Chỉ khi hảo cảm độ lần này vượt qua tiến độ của lần công lược trước, ký chủ mới được phép tiết lộ sự thật cho mục tiêu công lược.”

“Tại sao?” Cậu nghi hoặc hỏi.

“Vì đây là lần công lược thứ hai. Độ khó đã tăng lên đáng kể. Quy tắc là như vậy. Dù sao thì việc cứu sống ký chủ, đối với hệ thống mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Giản Lật thở dài, luôn cảm thấy hệ thống này là lạ sao đó, nhưng việc cậu dựa vào hệ thống để sống lại là sự thật, cậu cũng chẳng còn cách nào ngoài việc tuân theo quy tắc của nó.

Cậu đội mũ, đeo kính râm, toàn thân bịt kín rồi len lén chuồn ra khỏi công ty từ cửa sau.

Phía trước công ty từ sớm đã có truyền thông chực sẵn, Giản Lật cẩn thận vòng vèo né tránh, cuối cùng thuận lợi rời đi.

Sau chuyện lần này, Vạn Đào đúng là đã cho dừng mấy hoạt động của cậu. Cả năm nay gần như không có một ngày nghỉ, vậy mà đột nhiên lại có hẳn một khoảng thời gian dài không có lịch trình, khiến Giản Lật có hơi mờ mịt.

Ở nhà không có gì làm, cậu nằm dài trên giường chơi điện thoại, mở trang chủ Tấn Thanh của Dụ Thành.

Trang của Dụ Thành vẫn yên ắng như cũ, không hề có bất kỳ phản hồi nào về chuyện lần này. Bài đăng gần nhất cũng chỉ là một hoạt động tuyên truyền vài ngày trước.

Nhưng việc Dụ Thành chú ý đến cậu lại bị fans nhạy bén và truyền thông phát hiện. Bình luận dưới bài viết gần nhất đều đang chất vấn về chuyện đó.

Giản Lật lướt xuống đọc từng dòng, tức đến mức suýt nữa ném điện thoại.

“Dụ Thành ơiii, nếu như anh bị b·ắt cóc thì cứ nói một tiếng đi, sao tự nhiên lại đi chú ý cái bình hoa lưu lượng kia chứ?”

“Hay là đang làm trò marketing?”

“Nói marketing thì mắt mù à? Dụ đại đại bốn lần đoạt Ảnh đế, cần gì phải buộc chặt với một tiểu lưu lượng gần đây toàn chiêu trò?”

“Cô nói ai là tiểu lưu lượng? Hạt Dẻ nhà chúng tôi là đỉnh lưu đấy nhé?”

“Đỉnh lưu? Có tác phẩm tiêu biểu nào không? Toàn mấy bản nhạc nước bọt đó hả? Đừng đùa.”

Lướt tới mấy dòng phía sau, cơn giận của Giản Lật lại nguôi dần — mấy người này nói không sai, cậu đúng là chẳng có tác phẩm tiêu biểu nào cả.

Trong ngăn kéo ở nhà cậu vẫn còn một xấp giấy nháp dày cộp, toàn là những ca khúc cậu tự viết, đến giờ vẫn chưa từng công bố bài nào.

Vạn Đào muốn an toàn, không cho phép cậu dễ dàng thử sức ở những con đường khác.

Mỗi năm có bao nhiêu lưu lượng muốn chứng minh mình là thực lực phái, có mấy người thành công?

Phần lớn đều thành trò cười, cuối cùng đến chút lưu lượng còn lại cũng mất nốt.

Giản Lật thoát khỏi phần bình luận, làm mới lại trang chủ của Dụ Thành. So với cậu như kiến bò trên chảo nóng, Dụ Thành lại như thể chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Trang chủ của hắn yên ắng đến kỳ lạ, ngoài việc đã chú ý đến Giản Lật trước đó thì không còn động tĩnh gì nữa.

Giản Lật nghĩ đến tương lai mịt mờ của mình, lại nhớ tới cái mạng nhỏ hiện tại đang bị đe dọa, cậu mở phần tin nhắn của Tấn Thanh Dụ Thành ra.

Có nên xin lỗi trước một tiếng không? Vãn hồi chút hình tượng?

Nhưng ngay khi giao diện tin nhắn vừa hiện ra, Giản Lật lập tức đơ người tại chỗ, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đến cả đầu ngón chân cũng muốn chui xuống đất.

Chỉ thấy trong khung tin nhắn, toàn bộ đều là tin nhắn cậu gửi cho Dụ Thành.

Trước đây Tấn Thanh của cậu đều do Vạn Đào quản lý, bản thân cũng không rành mấy chức năng, không biết việc “Theo dõi” sẽ gửi thông báo đến đối phương.

Tin nhắn hiển thị:

[Bạn đã theo dõi Dụ Thành.]

[Bạn đã đặc biệt theo dõi Dụ Thành .]

[Bạn đã hủy đặc biệt theo dõi Dụ Thành.]

[Bạn đã hủy theo dõi Dụ Thành.]

[Bạn đã theo dõi Dụ Thành.]

Từng dòng tin đều được đánh dấu “Đã đọc”.

Giản Lật run rẩy ngón tay. Rõ ràng điều hòa trong phòng vẫn đang chạy, vậy mà cậu lại thấy mặt đang bốc cháy. 

Cậu chần chừ rất lâu, gõ rồi xóa, cuối cùng gửi đi một câu đơn giản:

“Dụ Thành, anh khoẻ chứ? Tôi là Giản Lật.”

Tin vừa gửi đi, lập tức hiển thị “Đã đọc”.

Giản Lật nín thở, hồi hộp chờ... nhưng chờ mãi vẫn không thấy hồi âm.

Cậu vùi đầu vào trong chăn, lẩm bẩm với giọng nhỏ xíu:

"Chào, chào cái đầu cha mi! Người ta tất nhiên biết mình là Giản Lật rồi!”

Cậu xấu hổ đến muốn độn thổ, ôm chăn rúc một hồi lâu mới dám ngẩng đầu nhìn lại.

Một thông báo mới xuất hiện:

“Dụ Thành đã thu hồi một tin nhắn.”

???

Dụ Thành trả lời rồi?

Tại sao lại thu hồi? Hắn thu hồi cái gì?

Giản Lật vò đầu, mở khung gõ tin, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cọ qua cọ lại gần nửa tiếng vẫn không gửi thêm được câu nào.

Cậu không biết nên nói gì — là xin lỗi vì hôm nay? Hay là xin lỗi vì đã hôn anh? Xin lỗi vì hôn anh trước mặt bao nhiêu người?

Cuối cùng cậu đánh ra một câu:

“Thật xin lỗi, đã hôn anh trước mặt nhiều người như vậy.”

Tin gửi đi xong, lại hiện dòng chữ quen thuộc “Đã đọc”.

Giản Lật chết lặng. Cậu lập tức ấn vào “Thu hồi”, nhưng hệ thống nhắc đã quá hai phút, không thể rút lại.

Cậu như rã rời cả tay chân, ném luôn điện thoại sang một bên, tự an ủi: bị đọc rồi, rút cũng chẳng có tác dụng gì.

Hệ thống đột nhiên "Hấ hấ hấ” một tiếng, tuy âm điệu bình thản nhưng nghe sao lại châm chọc lạ kỳ.

Giản Lật lau mặt, lạnh lùng hỏi:

"Cậu cười tôi?”

Hệ thống đáp ngay:

“Không có, ngươi nghe lầm rồi.”

Giản Lật mặt không biểu cảm đứng dậy, bước vào phòng tắm. 

Chỉ chốc lát sau, bên trong vang lên một tiếng kêu ai oán:

“Aaaaaaaaa...Trái Đất này hủy diệt tôi đi!!"

Việc Vạn Đào bảo cậu ở yên trong nhà quả thật có lý. Mà cũng không phải chờ quá lâu.

Giữa trưa hôm sau, đúng 12 giờ, phòng làm việc Dụ Thành bất ngờ đăng một bài trên Tấn Thanh:

"Phòng làm việc Dụ Thành đang chuẩn bị một bộ phim điện ảnh với hai nam chính. Trân trọng mời Giản Lật tham gia với vai trò một trong hai nam chính. @Giản Lật”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play