__________
“Dụ Thành đến rồi, lần này giải ảnh đế chắc lại là anh ấy thôi.”
“Còn chưa trao giải mà, cậu mở Mắt Trời ra nhìn à?”
“Ba năm nay đều là ảnh, lần này《Nghe tiếng》được đón nhận tốt như vậy, không phải ảnh thì là ai nữa?”
“Nghe bảo Dụ Thành tính chuyển hướng làm đạo diễn, dạo gần đây đang liên hệ một kịch bản khá đặc biệt, chắc cũng để tranh giải.”
“ Xạo à? Không thể nào!”
Giản Lật nghe thấy mấy người phía sau đang thì thầm, quay đầu lại nhìn, liền thấy ảnh đế ba giới liên tiếp – Dụ Thành – đẩy cửa bước vào. Trên người là một bộ vest đen tuyền chỉn chu, bên môi mang theo nụ cười đúng mực, chậm rãi tiến vào.
Mỗi người khi Dụ Thành đi ngang qua đều sẽ đứng dậy chào hỏi. Hắn giữ thái độ khiêm tốn, chưa từng làm ai thấy khó chịu, kể cả với những nhân vật nhỏ bé không ai nhớ tên.
Giản Lật hơi khẩn trương, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng gương mặt trắng trẻo hơi phớt hồng của cậu thì đã bán đứng sạch sẽ.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, hiện trường đã bật sáng đèn lớn. Dụ Thành như thể bóng đèn đi động, đi tới đâu là ánh mắt mọi người dồn tới đó.
Giản Lật thấy Dụ Thành càng lúc càng gần mình, bắt đầu suy nghĩ: lát nữa nếu hắn đi ngang qua, mình nên chào thế nào?
Là bình thản nói “chào anh”? Hay đứng lên bắt tay?
Theo quy tắc thì Giản Lật nên đứng lên chào hỏi. Nhưng dù cậu có chào thế nào, cũng phải Dụ Thành chịu bắt chuyện mới được.
Trong giới ai mà không biết Dụ Thành chẳng ưa gì tiểu sinh lưu lượng Giản Lật.
Nghĩ tới đây, Giản Lật lại thấy hơi bực mình.
Tiếc là chút bực bội đó chẳng làm cậu bớt căng thẳng, trái lại tim đập càng lúc càng loạn.
Buổi lễ còn một lúc nữa mới bắt đầu, nhiều nghệ sĩ kỳ cựu còn chưa đến. Với địa vị của Dụ Thành, đến giờ này đã tính là sớm.
Xung quanh ồn ào, nhân viên đi tới đi lui, nhưng trong mắt Giản Lật chỉ thấy Dụ Thành đang dần tiến lại gần.
Cậu siết chặt tay vịn ghế, cuối cùng quyết định: lơ hắn luôn, để khỏi bị quê như mấy lần trước bị ngó lơ.
Giản Lật ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, nhưng tai lại nhanh nhạy nghe được tiếng bước chân của Dụ Thành đang tới gần.
Cho đến khi Dụ Thành đứng ngay sau lưng cậu, trò chuyện với mấy người ngồi hàng sau.
Giản Lật khẽ rụt cổ lại, luôn cảm thấy Dụ Thành mang theo luồng khí lạnh. Chỉ đứng sau thôi mà đã thấy áp lực hệt như bị gió mùa đông thổi sát gáy.
Cậu cúi mắt nhìn xuống, thấy đôi chân dài của Dụ Thành đã bước đến sát trước mặt. Ống quần thẳng tắp, sắc sảo, hoàn toàn đối lập với vẻ tao nhã bên ngoài.
Não Giản Lật đột nhiên sập nguồn, bất chợt bật dậy, đưa tay ra:
“Chào anh!” Giọng cậu không lớn, không quá trầm, âm thanh vừa đủ lọt vào tai người xung quanh.
Dưới ánh đèn, làn da trắng của Giản Lật làm nổi bật một nốt ruồi đỏ xinh trên cổ tay, ai nhìn cũng không kìm được muốn nhìn kỹ thêm.
Thế nhưng Dụ Thành chẳng thèm liếc một cái, chỉ mỉm cười đi lướt qua Giản Lật, đưa tay ra... với người ngồi phía trước cậu.
Người kia hoảng hốt đứng dậy bắt tay chào hỏi.
Chào xong, Dụ Thành cứ thế đi tiếp, từ đầu đến cuối không nhìn Giản Lật lấy một cái.
Giản Lật co rút ngón tay lại, từ bàn tay phải vươn ra đến toàn thân bắt đầu nóng ran, nhiệt độ lan khắp người.
Cậu ngồi xuống chậm rãi, nhét tay vào túi áo, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Chỉ muốn đào hố mà chui xuống cho xong.
Trời ạ! Mình vừa làm gì vậy?
Đứng dậy bắt tay mà bị lơ đẹp?
Giản Lật ơi là Giản Lật!
Không phải đã nói làm lơ hắn đi sao?
Sao lại không có tiền đồ thế hả?
Mấy người ngồi gần cậu bắt đầu nhìn lén, nhỏ giọng bàn tán. Không rõ đang nói gì, nhưng chắc chắn là không có gì hay ho.
Giản Lật cúi đầu, mái tóc nâu nhạt không che nổi đôi tai đỏ ửng.
Người xung quanh ai cũng tưởng cậu đang xấu hổ, ánh mắt trao đổi với nhau, ngầm hiểu tình hình.
Lúc này, người đại diện của Dụ Thành vội vã bước tới bàn, đi ngang qua Giản Lật thì vô tình nghe thấy một câu nghiến răng nghiến lợi:
“Đồ chó Dụ Thành!”
Người đại diện nổi tiếng mặt không cảm xúc của Dụ Thành nhẹ nhàng bước ngang qua Giản Lật như thể chưa từng nghe thấy cậu vừa mắng chửi Dụ Thành thành tiếng.
Giản Lật không biết người đại diện của Dụ Thành vừa đi ngang qua, càng không biết người đó đã nghe trọn vẹn câu mắng kia.
Cậu đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về sân khấu đang chuẩn bị trao giải, gương mặt bình tĩnh, chẳng hề có chút xấu hổ.
Toàn bộ giới giải trí, người cậu ghét nhất chính là Dụ Thành.