__________

Hệ thống công lược??

Cái quần què gì vậy??

Giản Lật mở to đôi mắt hạnh, hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh, động tác quá mạnh khiến mấy nghệ sĩ ngồi gần đều quay sang chú ý.

Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, không dám nhúc nhích thêm chút nào.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Độ hảo cảm của mục tiêu công lược – Dụ Thành – đã giảm về 0 vì không đạt tiêu chuẩn. Yêu cầu trong vòng một phút phải hôn Dụ Thành để cứu vãn, nếu không hệ thống sẽ xóa bỏ sự tồn tại của cậu!]

Giản Lật run run môi, không thể tin nổi.

“Cái quỷ gì… Cậu rốt cuộc là thứ gì, còn nói chuyện kinh dị kiểu vậy—”

“Phanh ——”

Giản Lật đột nhiên cứng đờ, không thể cử động, bị ép nhắm chặt mắt. Trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh chao đảo, thân thể cũng bắt đầu đau nhức.

Cơn đau khiến cậu nghẹn thở, nhưng không thể kêu lên hay động đậy lấy một chút.

Âm thanh máy móc lạnh tanh vẫn vang lên:

[Nếu không thể khôi phục độ hảo cảm trước khi kết thúc đếm ngược, hệ thống sẽ đưa cậu trở lại hiện trường tai nạn xe. Lần này, hệ thống sẽ không can thiệp cứu mạng nữa.]

Chớp mắt sau, cơn đau biến mất, nhưng Giản Lật đã toát mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.

Nếu những hình ảnh khi nãy là đoạn ký ức tai nạn xe cộ mà cậu từng trải qua… thì một lần nữa tái hiện, chắc chắn cậu sẽ không sống sót!

[60… 59… 58…] – hệ thống bắt đầu đếm ngược.

Trên sân khấu, Dụ Thành vừa phát biểu xong, chuẩn bị rời khỏi lễ trao giải.

Giản Lật ngẩng đầu nhìn Dụ Thành – đôi mắt đào hoa kia không hề gợn sóng – rồi lại nhớ đến cảnh xe nát người tan trong đầu. Tim cậu đập loạn, trong lòng loạn như cào cào.

Phải hôn…sao?

Cuối cùng, mặc kệ tất cả, Giản Lật bật dậy bước nhanh về phía sân khấu.

Dụ Thành đã xoay người định bước xuống thì dừng lại, ánh mắt lạnh nhạt đảo về phía Giản Lật.

Dưới ánh đèn sân khấu, ý cười bên môi Dụ Thành vẫn còn đó, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến mức khiến ai cũng dừng bước khi tiến đến gần.

Giản Lật thì ngược lại, càng lúc càng tiến nhanh. Cậu chạy thẳng lên sân khấu.

“20… 19… 18…”

Bảo vệ chưa kịp phản ứng, Giản Lật đã lướt qua họ, đâm thẳng lên bục trao giải.

Trong mắt cậu chỉ còn lại Dụ Thành.

Một tay nắm chặt cà vạt hắn, Giản Lật không dám nhìn vào mắt hắn, ánh mắt trốn tránh, ngón tay siết đến run rẩy.

Ánh đèn tụ lại trên đỉnh đầu hai người, dưới sân khấu là vô số nghệ sĩ đang ngồi, không gian chìm trong tiếng xôn xao.

Giản Lật nhắm chặt mắt, ngẩng đầu hôn lên.

Đôi môi lạnh và ấm khẽ chạm.

“Tích —— Mục tiêu công lược Dụ Thành: độ hảo cảm đạt 60 điểm. Trừng phạt được giải trừ.”

Nụ hôn chỉ là chạm nhẹ.

Giản Lật mở mắt, thấy đôi môi mỏng của Dụ Thành hơi hé, hầu kết khẽ chuyển động.

Cậu hoảng hốt lùi lại, không dám ngẩng đầu nhìn.

Dưới sân khấu, các nghệ sĩ ngơ ngác, một hồi sau đồng loạt hò hét náo nhiệt hơn cả lúc biểu diễn.

Tiếng la hét lớn nhất là của MC, giọng nữ cao xuyên qua micro vang vọng khắp hội trường. Giản Lật cảm thấy tai mình như sắp thủng cả màng nhĩ. 

Bảo vệ cuối cùng cũng hoàn hồn, định bước lên lôi người.

Nhưng lại hơi chần chừ.

Đây là lần đầu tiên họ thấy một minh tinh bị fan – không, bị một minh tinh khác xông lên… cưỡng hôn. Đuổi hay không đuổi?

Không đợi bị kéo xuống, Giản Lật đã định rút lui.

Vừa bước một bước, Dụ Thành – người vẫn im lặng từ đầu đến giờ – đột nhiên giơ tay ôm lấy eo cậu.

Bàn tay hắn rất lớn, chỉ cần một tay đã có thể giữ chặt cậu.

Giản Lật còn đang mơ hồ thì bị Dụ Thành kéo về, miệng chưa kịp kêu đã bị hôn ngược lại.

“ Phanh----” 

Chiếc cúp ảnh đế rơi xuống đất, tạo nên tiếng động vang vọng cả hội trường. 

Dụ Thành ôm chặt eo Giản Lật, tay kia giữ lấy sau gáy cậu, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng đáp lại nụ hôn.

Đèn flash không ngừng lóe sáng, truyền thông như được tiêm máu gà, kích động đến cực điểm. Nếu không nhờ đội bảo an cản lại, e là bọn họ đã xông lên sân khấu, mang theo camera chĩa thẳng vào mặt  Giản Lật và Dụ Thành.

Giản Lật bị ánh đèn flash làm cho hoa mắt, theo bản năng chớp mắt mấy cái. Ánh mắt vừa ngước lên liền chạm phải đôi mắt đào hoa không mang theo chút cảm xúc nào của Dụ Thành – trầm lặng và tối đen.

Hai người gần như dính sát nhau, nhìn qua tựa như thân mật, nhưng giữa cái ôm kia vẫn còn tồn tại một khoảng cách không thể xem nhẹ.

Khoảng cách ấy, càng gần lại càng giống như đang giằng co.

Giản Lật có chút hoảng, lại bị cánh tay đầy sức mạnh của Dụ Thành giữ chặt, không cách nào giãy ra, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng cắn mạnh môi dưới của hắn.

Dụ Thành hơi nheo mắt lại, cúi đầu cắn trả.

“Giản Lật, tôi thực sự chịu thua em rồi.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play