__________

Đây là năm thứ tư Giản Lật hoạt động trong giới. Nửa năm đầu tiên, cậu là thành viên của một nhóm nhạc thần tượng, sau đó nhóm tan rã, Giản Lật tách ra hoạt động solo. Dựa vào gương mặt nổi bật cùng vài bài hát có nhịp điệu sôi động, cậu dần dần nổi tiếng. 

Từ đầu, cậu chỉ tập trung phát triển ở mảng ca hát, hoàn toàn không có liên quan gì đến ảnh đế Dụ Thành. Thế nhưng không biết từ khi nào, mỗi lần có sự kiện mà cả hai cùng xuất hiện, Dụ Thành đều tỏ thái độ lạnh nhạt ra mặt với Giản Lật. Tin đồn nhanh chóng lan khắp giới giải trí.

Giản Lật không hiểu lý do. Trong trí nhớ của cậu, hai người chưa từng có xung đột gì.

Hoặc ít nhất là… trong phần trí nhớ mà cậu vẫn còn nhớ được.

Một năm trước, Giản Lật gặp tai nạn xe nghiêm trọng. Chiếc xe lao xuống đèo, tổn hại nặng nề, nhưng cậu lại may mắn sống sót, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Điều duy nhất để lại hậu quả dài lâu là—cậu mất trí nhớ.

Khoảng trí nhớ mất đi không nhiều, vừa vặn là từ năm thứ hai sau khi debut, kéo dài đúng một năm.

May mắn thay, người đại diện của cậu – Vạn Đào – đồng thời cũng là anh họ. Nhờ sự xử lý khéo léo của anh, truyền thông không hề hay biết về vụ tai nạn hay chuyện này. Cậu vẫn tiếp tục giữ vững vị trí tiểu sinh lưu lượng, không ai mảy may nghi ngờ.

Đèn trong hội trường từ từ tối xuống, chỉ để lại ánh sáng tập trung trên sân khấu. Lễ trao giải sắp chính thức bắt đầu.

Nữ MC mặc váy dài bước lên sân khấu, giọng nói mềm mại vang lên. Nhưng Giản Lật chẳng tập trung được câu nào, lén lấy điện thoại nhắn tin cho anh họ:

[Đào ca, em thật sự không quen biết Dụ Thành sao? Trước kia em và hắn không có chút quan hệ gì thật hả?]

Vạn Đào trả lời rất nhanh:

[Tất nhiên là không. Em đừng nghĩ lung tung. Dụ Thành là ảnh đế, tính cách vốn khó đoán. Nếu hắn không ưa em thì mình tránh xa ra là được. Đây là lần đầu em tham dự một lễ trao giải lớn như vậy, đừng gây chuyện, nhớ chưa?]

[Dạ, biết rồi.]

Giản Lật cất điện thoại, đưa mắt nhìn về sân khấu.

Giải thưởng Ngàn Mặt – hai năm tổ chức một lần – là giải thưởng điện ảnh danh giá bậc nhất trong nước. Dụ Thành debut đã bảy năm, ba lần liên tiếp giành giải Nam Chính Xuất Sắc Nhất. Dù trong lòng có ghét, Giản Lật cũng không thể không công nhận thực lực của hắn.

Cậu từng xem đi xem lại bộ phim 《Nghe tiếng》 mà Dụ Thành đóng chính, không thể phủ nhận chất lượng xuất sắc. Nhưng rồi lại nhanh chóng tự nhắc mình: mình chỉ thích phim thôi, không phải thích người đóng.

Các giải phụ lần lượt được công bố. Có người bật khóc, có người nở nụ cười rạng rỡ. Giản Lật bắt đầu thấy chán, khẽ tựa lưng vào ghế, mái tóc rủ xuống che đi tầm mắt, buồn ngủ đến mức suýt gục luôn tại chỗ.

Thế rồi, như có một ánh nhìn xuyên qua bóng tối, đâm thẳng vào gáy cậu.

Cậu lập tức ngẩng đầu, nhưng hàng ghế phía trước chỉ là một mảng tối, không ai quay đầu lại.

Ảo giác sao…?

Một nhân viên đi đến vỗ vai cậu, nhắc nhở: “Sắp tới lượt biểu diễn rồi.”

Lễ trao giải thường đan xen các tiết mục ca múa để khuấy động không khí, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách biểu diễn. Những năm trước Giản Lật đều không được mời. Đây là lần đầu tiên.

Cậu lấy lại tinh thần, đi theo nhân viên ra hậu trường. Vừa rồi còn ngái ngủ, nhưng vừa bước lên sân khấu, cậu lập tức biến thành người khác.

Dưới ánh đèn nê-ông đổi màu liên tục, từng động tác vũ đạo của Giản Lật đều dứt khoát, chuẩn xác. Dù cường độ mạnh, giọng hát của cậu vẫn chắc chắn, vang dội, như có sức xuyên thấu mạnh mẽ.

Đây là thiên phú của cậu.

Khán giả dưới sân khấu vỗ tay, nhưng không quá nhiệt liệt. Dù sao phần lớn là người trong giới, ít khi bộc lộ cảm xúc thật.

Giản Lật thở gấp, mồ hôi chảy xuống cổ, xoay người theo nhịp điệu. Vừa đúng lúc ấy—cậu bắt gặp ánh mắt Dụ Thành đang nhìn thẳng mình.

Camera lia tới đúng lúc đó. Những nghệ sĩ khác khi bị quay đều sẽ mỉm cười, vỗ tay xã giao. Nhưng Dụ Thành thì không.

Hắn ngồi đó, tay bắt chéo trước ngực, dáng vẻ điềm đạm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía sân khấu.

Giản Lật tiếp tục biểu diễn, nhưng cảm thấy căng thẳng lạ thường.

Dụ Thành đang nhìn mình.

Suy nghĩ ấy khiến tim cậu đập loạn. Lần đầu tiên, một sân khấu quen thuộc lại khiến cậu suýt mất kiểm soát.

Dụ Thành không giống đang xem một tiết mục, mà giống như đang nhìn kỹ Giản Lật.

Âm nhạc kết thúc. Giản Lật hoàn thành động tác cuối, vội vàng cúi đầu rồi chạy vội vào hậu trường.

Cậu không muốn ở lại sân khấu dù chỉ một giây nữa. Không muốn bị ánh mắt kia nhìn nữa.

Tựa vào vách tường, Giản Lật thở hổn hển. Trong một khoảnh khắc, cậu không rõ mình mệt vì biểu diễn hay vì bị ánh mắt Dụ Thành làm rối loạn.

Khi quay trở lại chỗ ngồi, cậu đã điều chỉnh được nhịp thở. Gương mặt lại trở về trạng thái bình tĩnh, nhưng trong lòng thì càng thêm chắc chắn: ghét ghét ghét ghét Dụ Thành.

Cuối cùng cũng đến phần trao giải Nam Chính Xuất Sắc Nhất.

Tên những người được đề cử lần lượt hiện lên màn hình. Giữa dàn lão diễn viên gạo cội, cái tên Dụ Thành xen vào, không hề lạc lõng.

Dù không ưa gì hắn, Giản Lật cũng phải công nhận, Dụ Thành xứng đáng.

MC nữ kéo dài giọng dẫn dắt, dồn cảm xúc hội trường lên cao trào, rồi nhẹ nhàng đọc tên:

“Dụ Thành.”

Dụ Thành đứng dậy, tao nhã đi lên sân khấu nhận chiếc cúp Ảnh đế thứ tư trong sự nghiệp.

Tiếng vỗ tay vang khắp hội trường, Giản Lật cũng phải theo mọi người mà vỗ tay, nhưng trong lòng thì chẳng chút cảm xúc.

Dụ Thành bắt đầu phát biểu cảm nghĩ. Giản Lật lẩm bẩm trong lòng: Tên này phát biểu bốn năm liền mà không lặp câu nào, cũng thật giỏi.

Ngay khoảnh khắc đó—

“Tích… tích… tích…”

Một âm thanh điện tử kỳ lạ vang lên bên tai Giản Lật, như tiếng máy móc lỗi hệ thống, khiến đầu cậu đau nhói.

Cậu che tai, phát hiện tiếng động ấy không đến từ xung quanh… mà vang lên trong đầu mình.

Trên sân khấu, Dụ Thành liếc nhìn xuống, vừa vặn thấy Giản Lật đang ôm đầu.

Ánh mắt hắn nheo lại.

Còn Giản Lật thì vẫn không biết gì.

Trong đầu cậu, tiếng “tích tích” đột ngột dừng lại, thay vào đó là một giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên:

[ "Hệ thống công lược khởi động lại. Đã lâu không gặp, ký chủ – Giản Lật.]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play