Sáng nay, ta quyết định nâng cấp chiến dịch “Cải Tà Quy Chính Giai Đoạn Hai”: Thắt chặt tình mẫu tử.

Muốn con tin, trước tiên phải cho con ăn.

Ta tự tay làm lại mẻ bánh bao thịt trứng muối đặc biệt – bánh bao tâm huyết, được gói bằng tình thương và một ít… bột mì loại tốt nhất trong phủ.

Xong xuôi, ta cho Tiểu Xuân bê tới thư phòng của Lục Trầm.

Một khay bánh, sáu cái, sắp xếp hình hoa mai. Trên cùng có ghi mảnh giấy nhỏ ta nắn nót viết:

“Mẫu thân làm, con ăn nhiều một chút. — Mẫu thân.”

Chỉ thế thôi. Rất trong sáng, rất đáng yêu.

Ta đứng ngoài cửa, chờ phản ứng.

Vài khắc sau, có tiếng “Ầm!” từ trong thư phòng.
Cửa bị mở mạnh đến độ suýt văng bản lề.

Lục Trầm bước ra.
Sắc mặt nghiêm nghị như đang chuẩn bị lên chiến trường. Tay cầm... chiếc bánh bao đầu bảng.

– Mẫu thân. – Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt như dao gọt băng – Bánh này… ai làm?

Ta: – Ta làm.

Hắn im lặng ba giây.
Sau đó… quay người, gọi một tên hộ vệ:

– Mang bánh đi nghiệm độc.

Ta: “???”

Khoan.

– Con nghi ngờ mẫu thân ám sát con?

– Mẫu thân gần đây tâm tính bất thường, nụ cười xuất hiện với tần suất không thể lý giải. Hôm qua còn chủ động gọi con “tiểu Trầm” thay vì “thằng trời đánh” như trước. Con phải đề phòng.

Ta cạn lời.

Tiểu Xuân đứng sau lưng ta thì run như cầy sấy, khẽ kéo áo ta, thì thầm:

– Phu nhân à, để tránh hiểu lầm… lần sau người đừng gói bánh bao kiểu hoa mai bung nở. Trong mắt người khác… nó giống hình mai hoa độc tiễn.

Ta: “…”

Cái gì mà độc tiễn? Ta chỉ muốn đẹp mắt!


Tin “phu nhân tự tay làm bánh bao tặng thiếu gia” lan khắp phủ trong một canh giờ.

Ngay sau đó, truyền thuyết dân gian bản mới chính thức ra đời:

“Phu nhân nửa đêm chế bánh bao độc, định ám sát con ruột để chiếm quyền gia chủ.”

“Bánh bao có chứa nội lực tà đạo, ăn vào sẽ tự bốc cháy từ trong.”

“Phu nhân thỉnh thầy bùa bỏ ngải vào nhân bánh…”

Ta ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn Tiểu Xuân dán lá bùa trấn yểm lên… nắp xửng hấp.

– Đó là lá sen mà!

– Nô tỳ chỉ phòng ngừa thôi ạ…


Tối đó, Lục Trầm sai người mang trả khay bánh. Vẫn còn nguyên. Không ai ăn.

Ta buồn bã tự lấy một cái ăn thử. Vẫn ngon như ngày ta còn ở hiện đại mềm, thơm, ngậy béo, nhân chảy trứng muối tan trong miệng...

Ta đang ăn ngon lành, thì cửa phòng bị đạp bật.

– Mẫu thân! Người ổn chứ?

Lục Trầm xông vào, phía sau có ba tên hộ vệ mang theo... thuốc giải.

Ta: “…”

Ta thề, ngày mai ta tuyệt đối không làm bánh nữa.
Mai ta nấu cháo.
Xem các người còn dám đồn ta bỏ độc không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play