Kể từ khoảnh khắc ta “cười hiền hậu” hôm qua, trong phủ Lục gia xuất hiện một loại không khí… kỳ quái.

Người hầu đi lại khẽ khàng như mèo.
Tiểu Xuân thì cứ nhìn ta chằm chằm, mỗi lần thấy ta nhếch môi là lại suýt quỳ xuống xin tha mạng.

Đỉnh điểm là sáng nay.

Ta vừa ra khỏi phòng, mới cười nhẹ một cái với quản gia họ Phùng – một nụ cười thuần khiết kiểu “Chào buổi sáng”, thì ông ta run lẩy bẩy, suýt tự tát mình rồi lắp bắp:

– Phu nhân thứ tội! Tiểu nhân biết sai rồi! Lão đã bảo bọn hạ nhân hôm nay không cần lau ngói trên mái đình, nhưng có vẻ họ… lau thật!

Ta: “…”

Ta chỉ mới cười thôi mà? Sao thành tra khảo?

Ta toan giải thích thì một nha hoàn vụt qua sau lưng, lẩm bẩm:

– Hôm qua phu nhân cười thế đó rồi sai người kéo thiếu phu nhân ra hậu viện dầm mưa nửa canh giờ mà...

Ta: “???”

Không được. Không thể để hình tượng này tồn tại.

Ta phải… làm lại.


Sáng nay, ta cố tình xuống nhà bếp, đích thân làm mấy món bánh bao hấp lá sen – đặc sản trứ danh của ta thời còn sống ở hiện đại. Còn thêm trứng muối chính hiệu, nhân thịt xay thơm nức, trình bày sạch sẽ đẹp mắt.

Mục tiêu: lấy lòng con dâu. Phá giải hiểu lầm. Khôi phục hình tượng mẹ chồng hiền từ nhân hậu!

Ta đích thân mang đến cho nàng dâu nhỏ đang ngồi may vá trong viện.

Nàng nhìn thấy ta… lập tức đứng bật dậy, giẫm lên chỉ, đâm kim vào tay, sau đó... quỳ rạp xuống.

– Mẫu thân tha mạng!

Ta: “…”

Không lẽ ta trông giống kẻ vừa mang độc dược tới thế à?

Ta đặt hộp bánh xuống bàn, nhẹ giọng:

– Không có gì đâu. Mẫu thân… làm bánh cho con ăn. Làm hòa.

Con dâu run rẩy.

Nàng nhìn hộp bánh, rồi nhìn ta. Nước mắt long lanh như thể ta bắt nàng... chọn cách chết.

– Mẫu thân đừng thử độc trên người con... Nếu người giận, con tự quỳ mấy hôm cũng được...

Ta: “…”
Ta thề! Từ giờ ta sẽ không bao giờ cười nữa!


Chạng vạng hôm đó, Lục Trầm về phủ.

Vừa bước vào cổng, hắn đã thấy nha hoàn lén lút kéo nhau đi truyền tin:

– Phu nhân cười rồi. Cười tận ba lần.

– Trời ơi, lần trước cười một cái thôi là thiếp thất thứ ba bị đuổi khỏi phủ! Giờ mà cười ba cái… chắc là quét sạch viện Đông!

– Ta đã dặn đệ đệ ta chuẩn bị xe bò, có khi mai ta phải rời kinh rồi…

Lục Trầm đen mặt.

Hắn đi thẳng đến phòng ta, lạnh giọng hỏi:

– Mẫu thân hôm nay lại... làm gì?

Ta (đang ngồi thêu khăn tay hình con mèo):
– Không. Mẫu thân đang tự trấn chỉnh tâm tính, làm một người tốt.

Lục Trầm nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt sâu như giếng đá:

– Mẫu thân có bị trúng tà?

Ta: “…”
Ta chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, làm mẹ hiền vợ đảm thôi mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play