Ta chết rồi.
Không phải kiểu "ngủ quên trong lúc xem phim cổ trang" rồi mơ mộng viễn vông đâu.
Là chết thật. Bị kẹp thang máy ở tầng sáu. Một cái chết rất... thiếu mỹ cảm.

Ta cứ tưởng sau khi chết sẽ được đầu thai, hoặc ít nhất cũng thấy ánh sáng cuối đường hầm gì đó. Nhưng không. Ta tỉnh dậy thì thấy... mình đang nằm trên giường gỗ, đầu kê gối thêu hoa, tay đeo vòng ngọc to bằng bánh cam, và có một đám người đang quỳ trước mặt, gào:

– Phu nhân ơi, người tỉnh rồi!

Ta lồm cồm ngồi dậy, chưa hiểu chuyện gì thì nghe một nha hoàn mặt mũi xinh xắn mà giọng run rẩy như vịt bị bóp cổ:

– Người vừa mới đánh thiếu phu nhân một cái tát, sau đó... hộc máu ngất xỉu!

Ta ngơ ngác.

Khoan.

Đánh ai? Phu nhân? Thiếu phu nhân??

Chờ đã...
Ta nhìn quanh. Rèm hồng, sập gụ, bàn trang điểm có đèn dầu. Ta nhìn xuống mình. Áo gấm, tay áo dài lượt thượt, trên cổ còn có chuỗi ngọc lục bảo to như... trứng gà.

Thế là ta hiểu rồi.
Ta… xuyên.
Và xuyên thành mẹ chồng.

Không phải mẹ chồng bình thường. Là mẹ chồng độc ác – cái kiểu vừa lườm nàng dâu một cái là thị vệ trong phủ lặng lẽ đào hố phía sau vườn.

Mà quan trọng hơn… Ta nhận ra cốt truyện này. Đây là quyển tiểu thuyết ta từng đọc tên “Thiên Đạo Chi Tử” – một bộ truyện tu chân máu chó, nơi nam chính cực ngầu, cực cool, và có một bà mẹ ruột khiến ai cũng muốn tránh xa ba dặm.

Mẹ đó... chính là ta.


Mở cửa bước vào lúc này, chính là con trai ruột của ta – Lục Trầm.

Người cao, mặt lạnh, mày kiếm, ánh mắt như thể đang chém người trong đầu.
Hắn nhìn ta một cái, lạnh nhạt nói:

– Mẫu thân, người lại nổi giận vô cớ?

Ta: “…”

Đừng nhìn ta như thể ta định giết con dâu nhà ngươi! Ta còn chưa nhớ nổi tên nàng ta!

Ta cố gắng lục lại trong đầu tình tiết truyện. Trong nguyên tác, bà mẹ chồng này suốt ngày hành hạ con dâu, ép nam chính cưới vợ khác, còn nhiều lần... sai người bỏ đói nữ chính.

Nên ngay lúc này, với ánh mắt “phản diện cấp S” đang dán vào mặt ta, ta phải làm gì đó thật mẫu mực.

Vì thế… ta cười. Một nụ cười hiền hậu.

– Không có gì. Mẫu thân... chỉ hơi đau đầu.

Cả phòng im lặng.

Nha hoàn run rẩy.
Lục Trầm cau mày.
Con dâu nấp sau rèm hoảng loạn.

Ta cười thêm một cái nữa, dịu dàng nhất có thể:
– Mẫu thân muốn ăn bánh bao. Ai lấy giúp một cái?

Tiểu Xuân – nha hoàn trung thành – chạy ngay ra ngoài.
Lục Trầm vẫn nhìn ta chằm chằm như thể ta vừa nói “ta muốn hạ độc cả phủ”.

Ta thầm rên trong lòng. Xem ra làm mẹ người ta… không dễ như trong phim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play