Đêm hôm ấy, mưa dứt. Gió thổi qua Ngự Thư Phòng khiến ngọn nến chập chờn lay động.
Hoàng đế ngồi một mình bên án thư. Trên bàn, tờ nhạc phổ đã được trải phẳng, cạnh đó là một cây đàn gỗ cũ vừa được đưa về từ Nhạc phủ.
Ngài không biết đánh đàn. Nhưng nét chữ ấy… ngài nhận ra.
Năm mười sáu tuổi, ngài từng đi ngang hoa viên nhỏ, giữa buổi tuyết đầu đông. Có một thiếu nữ mặc y phục trắng ngồi dưới mái hiên, ôm đàn tấu khúc. Không lời chào, không danh phận, chỉ có một ánh mắt lặng lẽ nhìn ngài từ phía sau làn tuyết mỏng.
Một khúc đàn ngắn, ngài không nhớ rõ giai điệu. Nhưng cái cảm giác dịu dàng ấy, từng khiến ngài dừng chân rất lâu.
Hôm sau, ngài được mẫu hậu gọi về chính điện, tiếp nhận việc học triều chính. Cũng từ đó, không bao giờ ghé qua hoa viên ấy nữa.
Khi nghe tin một phi tần cũ chết trong Tây Cung, ngài không nghĩ tới nàng. Hậu cung hàng trăm người, bao năm trôi qua, danh xưng “Chiêu Dung” ấy đã nhạt hơn cả lớp bụi phủ trên ngai vàng.
Nhưng khi nghe bản nhạc… ngài biết.
Là nàng.
Là người thiếu nữ từng viết cả khúc chúc phúc cho một đế vương tương lai, chỉ từ một ánh nhìn thoáng qua trong gió tuyết.
Ngài khẽ cười. Không phải nụ cười vui vẻ, cũng chẳng phải giễu cợt.
Chỉ là… một con người vừa lật đến trang cuối của một câu chuyện mà chính mình không hề biết rằng từng được viết ra vì mình.
Ngài hỏi thị vệ:
— Người ở Tây Cung… ba mươi năm ấy, có từng xin xuất cung không?
— Dạ không, bệ hạ. Bà ấy chưa từng rời bước khỏi Tây Cung nửa bước.
Ngài im lặng rất lâu. Rồi nhẹ nhàng gấp tờ nhạc lại, đặt vào một hộp gỗ nhỏ, đóng kín.
— Chôn cùng bà ấy đi. Đừng để lại trong hoàng cung này nữa.
Thị vệ lui ra.
Trong phòng chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa, lướt nhẹ qua dây đàn. Một âm cuối vang lên, rất khẽ, như có như không.
Ngài không quay đầu lại.
Chỉ khẽ nhắm mắt.
Nàng chưa từng oán.
Còn ta… chưa từng nhớ.