Nhiều năm sau, triều đại đổi chủ, hoàng cung cũ bị tháo dỡ để xây dựng Tân Điện.
Khi khai quật nền cũ của Tây Cung, đám thợ xây phát hiện một chiếc hộp gỗ đã mục, nằm sâu dưới lớp đá tàn tro.
Bên trong là một bản nhạc đã ố vàng, nét chữ mờ nhòe, cạnh đó là một sợi chỉ đỏ, đã phai màu.
Không ai hiểu được ý nghĩa của khúc nhạc ấy. Người thợ trẻ đem về, treo lên vách nhà như một món đồ cổ lạ lùng.
Có hôm gió xuân thổi qua, đứa con gái nhỏ của người ấy vô tình gảy lên dây đàn cũ sót lại trong hộp.
Tiếng đàn mỏng như sương, rơi xuống sân nhà, hòa vào sắc đào vừa chớm nở ngoài hiên.
Không ai biết nó từng là một khúc chúc phúc.
Càng không ai biết… nó từng là lời cuối cùng tiễn một đời người trong lặng im.