Tây Cung vốn là nơi ít người lui tới nhất trong hậu cung Đại Tĩnh.

Không phải vì cấm địa, cũng chẳng phải vì điều lệ triều đình. Chỉ là từ nhiều năm trước, nơi ấy đã không còn ai nhắc đến. Cỏ mọc ngang thềm, rêu phủ mái ngói, ngay cả thị vệ tuần tra cũng chỉ đi lướt qua, chưa từng ngoái đầu nhìn lại.

Ở đó… từng có một người.

Người ấy đến cung năm mười sáu tuổi, vào đúng tiết xuân, làn váy trắng còn vương bụi phấn đào. Tên nàng là gì, sau bao nhiêu năm, triều sử cũng không ghi rõ. Có người nói nàng là Lương tần, cũng có người bảo nàng chỉ được tấn phong một lần duy nhất rồi bị giáng xuống. Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn sống ở Tây Cung, tròn ba mươi năm.

Không thị nữ, không thái giám. Chỉ một mình nàng, cùng một cây đàn cũ.

Ngày nàng chết, trời hoàng hôn tím sẫm, gió đầu thu se lạnh. Không ai hay. Mãi đến khi cung nữ của Thái Y Viện mang thuốc đến, thấy cánh cửa khép hờ, bước vào rồi vội vàng chạy ra, kêu lên giữa hành lang đá lạnh:

Tây Cung… người chết rồi!

Tin báo đến Nội Đình, rồi dâng lên Thái hậu, cuối cùng trình tới đế vương.

Hoàng đế ngừng bút một khắc, hỏi:

Ai?

Quan giám nói khẽ:

 Là… người ở Tây Cung. Phi tần cũ của tiên đế, từng có sắc chỉ đưa vào hậu cung khi bệ hạ chưa đăng cơ.

Ánh mắt Hoàng đế khựng lại nơi đầu ngọn bút. Một giọt mực rơi xuống tấu chương, thấm loang thành vết tròn mờ nhạt.

Ngài không nói gì. Chỉ phất tay:

 An táng đơn giản. Không cần truy phong.

Kẻ bên dưới lĩnh chỉ lui ra. Nhưng đến tận khi bóng đêm phủ xuống, ánh nến trong ngự thư phòng vẫn chưa tắt.

Trên án thư, Hoàng đế ngồi bất động rất lâu, như đang nhớ về một khúc nhạc xa xăm nào đó, từng nghe thoảng qua trong một đêm tuyết rơi năm mười hai tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play