Năm ấy, kinh thành có mưa xuân.
Cánh cổng hoàng cung cao lớn mở ra đón một đoàn nữ tử từ khắp nơi tiến cung tuyển tú. Trong số đó, nàng không phải là người nổi bật nhất. Dáng người nhỏ nhắn, da trắng nhưng gầy, đôi mắt lại đen nhánh như chưa từng chứa một giấc mơ nào.
Chỉ có cây đàn gỗ mộc sau lưng, được nàng ôm chặt suốt quãng đường dài.
Người khác vào cung, tay áo phấp phới, ánh mắt mong cầu ân sủng.
Nàng vào cung, lặng lẽ như một vệt mực mỏng trên nền giấy vàng.
Tiến cung ngày mười bảy tháng ba, được ban danh hiệu nhỏ: Chiêu Dung.
Tuy là danh phận thấp, nhưng vì năm ấy hoàng thượng tuổi trẻ, tân đế đăng cơ chưa bao lâu, hậu cung còn chưa đầy người, nàng vẫn được ban cho một gian tiểu điện cạnh hoa viên.
Ngày đầu đến cung, cung nữ hỏi nàng muốn bài trí nơi ở ra sao.
Nàng không nói gì, chỉ bảo:
Cho ta một chiếc đàn và một khung cửa sổ lớn.
Cung nữ lấy làm lạ:
Cửa sổ lớn thì gió lạnh lắm ạ.
Nàng cười, rất nhẹ:
Ta thích nghe gió.
Từ đó, hoa viên ấy mỗi khi có gió thổi qua đều văng vẳng tiếng đàn. Không phải loại nhạc vui tai hay cầu sủng ân, mà là điệu khúc lặng lẽ, trong trẻo như nước suối đầu nguồn. Có người nói nàng ngốc vào cung không cầu sủng thì sống để làm gì? Nhưng có ai biết, nàng từng nói:
Ta chỉ muốn được tấu nhạc cho người ấy nghe, dù chỉ một lần.
Người ấy là ai?
Không ai biết, cũng không ai hỏi.
Vì một năm sau đó, Chiêu Dung bị giáng vào Tây Cung. Không lý do, không cáo trạng. Cứ như thể nàng chưa từng tồn tại trong hậu cung này.
Từ đó, Tây Cung có thêm một người. Và hoa viên mất đi một khúc nhạc.