Tạ Viêm Trạch bắt đầu nằm mơ.

Không phải ác mộng.
Cũng không phải giấc mơ đẫm lệ.
Mà là mơ thấy… Lâm tiên sinh cười với mình, còn dịu dàng hỏi:

– “Công tử thích ta sao?”
– “Ta không thích… ta yêu mất rồi!”

Hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, tim đập loạn xạ như trống trận.

Ngồi dậy, tự vả nhẹ vào má:
– “Không thể nào. Không thể nào… mình là nam nhân. Tiên sinh cũng là nam…”

Một giọng trong đầu chậm rãi chen vào:

“Nhưng nếu không là nam nhân thì sao?”

Tạ Viêm Trạch ôm đầu gào lên trong gối:
– “Ta điên rồi…”

Hôm sau, phủ tổ chức buổi tế lễ đầu xuân, ai nấy đều mặc trang phục chỉnh tề.
Lâm Dư Nhiên cũng phải thay bộ đạo bào thẳng thớm, buộc tóc cao, đứng trong đám đông.

Mọi thứ vốn yên ổn… cho đến khi một con mèo hoang từ đâu xông tới.

Nó phóng thẳng vào đám đông, vụt qua chân Dư Nhiên, khiến nàng mất thăng bằng, ngã xuống.
Áo bị kéo lệch.
Dải yếm bên trong… lộ ra một góc thêu đỏ mờ mờ.

Tạ Viêm Trạch ở ngay phía sau.
Hắn nhìn thấy.

Rất rõ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây sau… hắn đỏ bừng mặt, quay ngoắt đi như bị lửa đốt.

Dư Nhiên cuống quýt kéo áo, ánh mắt liếc nhìn xung quanh 
Chỉ có một người đứng gần đủ để thấy.
Chỉ có… Tạ Viêm Trạch.

Cả buổi tế lễ hôm đó, nàng cảm nhận ánh mắt hắn cứ như… muốn chui xuống đất.
Không dám nhìn nàng.
Không dám nói chuyện.
Không dám ngồi gần.

Đến tối, khi nàng trở về phòng, đèn vừa thắp lên thì có tiếng gõ cửa.

Mở ra, thấy hắn đứng đó, tay cầm một hộp trà.
Mặt đỏ như gấc luộc.

– “Ta… ta mang trà hoa cúc tới. Người hôm nay… trượt ngã. Sợ mệt.”

– “Ừm.”

– “Chuyện… lúc nãy…” – hắn ấp úng.

Dư Nhiên nhìn hắn một lúc, không cười, chỉ hỏi khẽ:

– “Công tử nhìn thấy rồi?”

Tạ Viêm Trạch nuốt nước miếng, gật đầu như… cáo gặp hùm.

– “Vậy... người nghĩ sao?” – nàng hỏi tiếp, bình thản.

Hắn đột nhiên siết chặt tay, không nhìn nàng, chỉ đáp:

– “Ta nghĩ… có lẽ mình… vẫn thích người.”

Dư Nhiên ngẩn ra.
Không phải sợ hãi, cũng chẳng giận dữ.
Chỉ là… lần đầu tiên, nàng thấy một nam nhân đỏ mặt nói lời thật lòng… trong cảnh ngớ ngẩn như vậy.

– “Công tử…”
– “Đừng nói gì hết.” – hắn vội vàng, gò má đỏ ửng – “Ta biết là sai. Nhưng ta không điều khiển được. Mỗi lần người nhìn ta, ta cảm thấy… ta thua.”

Hắn quay đi, như chạy trốn.
Dư Nhiên đứng im nhìn bóng lưng hắn, trong lòng bỗng dậy một cảm giác… mềm.

Không ngờ thiếu gia phủ lớn, người miệng lưỡi lanh lợi kia… lại có ngày ngốc đến vậy.

“Thích ta… ngay cả khi không chắc ta là ai?”

Đêm đó, nàng ngồi trước gương, tháo khăn, nhìn chính mình.
Trong lòng lần đầu tiên… không phải sợ lộ thân, mà là:

“Nếu người kia thực sự biết… liệu có còn thích ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play