Tạ Viêm Trạch từ sau trận cảm lạnh, phát hiện bản thân mình có... biểu hiện lạ.
Thấy tiên sinh gõ bảng, hắn thấy vui.
Thấy tiên sinh phẩy quạt, hắn thấy đẹp.
Thấy tiên sinh nhíu mày giảng bài, hắn muốn… đưa tay xoa trán hộ.
Hắn hoảng hốt nghĩ:
“Chẳng lẽ mình thích... tiên sinh?”
Từ đó, mỗi ngày đến thư phòng, hắn như đi gặp người trong mộng.
Mỗi lần bị phạt chép sách, hắn lại nghĩ:
“Chép vì tiên sinh cũng đáng.”
Đến khi quản sự phát hiện hắn tự nguyện học thêm, còn viết thư pháp cả buổi tối, thì trong phủ rộ lên tin đồn:
“Công tử nhà họ Tạ... bị trúng tà.”
Cùng lúc đó, Lâm Dư Nhiên thì đang phải đối phó với một tai họa bất ngờ.
Một hôm, trời mưa, nàng dạy xong vội vã quay về phòng thay áo.
Ai ngờ lúc bước vào thì thấy... Tạ Viêm Trạch đang ngồi trong phòng nàng.
– “Tiên sinh, ta tới mượn sách.”
– “Tự tiện vào phòng người khác, không sợ phạm quy sao?”
– “Ta nghĩ người là ‘huynh đệ’, huynh đệ thì...”
Hắn ngừng lại giữa câu.
Vì hắn vừa thấy chiếc khăn lụa thêu hoa đào treo trên giá.
Rất đẹp. Rất nữ tính.
Và... rất không giống tiên sinh của hắn.
Hắn bước đến, sờ nhẹ vào viền khăn, quay sang nhìn nàng, ánh mắt chậm rãi:
– “Tiên sinh... chiếc khăn này...”
– “Của đệ muội ta.” Lâm Dư Nhiên nhanh miệng.
– “Ồ?”
– “Ta mang theo để tiện giặt cho nàng.”
Tạ Viêm Trạch nhíu mày.
Nhưng không vạch trần.
Chỉ im lặng.
Sau hôm đó, hắn bắt đầu... chú ý từng chi tiết nhỏ hơn.
Tay tiên sinh… nhỏ.
Giọng tiên sinh… mềm.
Lúc nổi giận, tiên sinh không hề chửi tục, chỉ nghiến răng.
Rõ ràng không giống nam nhân bình thường.
Một chiều, hắn giả bộ bị thương tay khi tập viết.
– “Tiên sinh, người giúp ta thoa thuốc được không?”
– “Ngươi còn nhỏ đâu, không tự làm được à?”
– “Ngón út ta đau quá… không nhúc nhích được.”
Lâm Dư Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn cầm lọ thuốc, khẽ thoa lên tay hắn.
Khoảnh khắc bàn tay nàng chạm vào cổ tay hắn, Tạ Viêm Trạch bất giác nhìn nàng.
Cực gần.
Gần đến mức... có thể nghe tiếng tim hắn đập.
– “Tiên sinh...”
– “Ừ?”
– “Nếu ta nói... ta thích người thì sao?”
Lâm Dư Nhiên ngừng tay.
Một giây. Hai giây.
– “Vậy ta sẽ hỏi: thích một người là nam, công tử có tính chịu trách nhiệm không?”
– “Nếu người là nữ thì sao?”
– “Ta sẽ nói: công tử mơ nhiều quá, tỉnh lại đi.”
Cả hai im lặng.
Mưa bên ngoài vẫn rơi.
Chỉ có lòng người... đang bắt đầu nghiêng lệch khỏi giới hạn ban đầu.