Người ta thường nói: “Chữ nghĩa đổi vận.”
Lâm Dư Nhiên gật đầu tán thành.
Nhưng nàng còn muốn thêm một câu: “Đổi cả vận… xui.”
Sáng sớm, bên ngoài cổng phủ Thượng thư, một bóng người nhỏ nhắn trong áo dài thâm màu lam nhạt đang đứng thẳng lưng, nét mặt tràn đầy chính khí. Nhìn sơ tưởng là thư sinh mới ra lò, nhìn kỹ… lại thấy hơi gầy, hơi đẹp, hơi trắng – và hơi... khả nghi.
Quản sự phủ Thượng thư ngó nghiêng từ trên xuống dưới ba lần, ho nhẹ một tiếng:
– “Ngươi là… Lâm tiên sinh?”
– “Phải.”
– “Ngươi… là nam?”
Lâm Dư Nhiên siết chặt tay áo, giọng bình tĩnh:
– “Lão gia đã ưng ta qua bài thi chữ. Ngoại hình không quan trọng. Quan trọng là tâm có học, lòng có đạo.”
Quản sự: “…À ừ. Mời… tiên sinh vào.”
Phủ Thượng thư có ba thiếu gia. Hai người đầu ngoan hiền dễ dạy. Người thứ ba... là họa sát thân.
Tên hắn là Tạ Viêm Trạch.
Mười lăm tuổi biết cưỡi ngựa, mười sáu tuổi biết trốn học, mười bảy tuổi biết… dọa tiên sinh cũ bỏ chạy.
Lâm Dư Nhiên dắt theo túi sách, lòng tự nhủ:
Không được để lộ. Không được tức giận. Không được đánh người.
Vừa bước vào thư phòng, một giọng nam ngả ngớn vang lên:
– “Tiên sinh mới đến hả? Trông trắng trẻo vậy, bị nắng có chịu nổi không?”
Lâm Dư Nhiên ngẩng đầu.
Trước mặt nàng là một nam tử tuấn tú ngả ngớn, áo mỏng tùy tiện, chân gác lên bàn, tay phe phẩy quạt giấy, đúng chuẩn “con ông cháu cha phá gia chi tử”.
Nàng chắp tay, cúi đầu nhẹ:
– “Tạ công tử.”
– “Không cần khách khí. Gọi ta là Viêm Trạch. Cho gần gũi.”
– “Học trò phải kính tiên sinh, không thể quá gần.”
– “Ồ… nhưng ta cảm thấy tiên sinh với ta… có duyên đấy chứ.”
Lâm Dư Nhiên bình tĩnh:
– “Chữ ‘duyên’ viết thế nào, Viêm Trạch công tử viết thử xem?”
Hắn cười toe, tay cầm bút… viết ra một chữ “uyên” xiêu vẹo như gà bới.
– “Đấy, duyên đây.”
– “Công tử viết sai rồi.”
– “À, là do mực kém.”
– “Hay là do người kém?”
Cả thư phòng im lặng hai giây.
Tạ Viêm Trạch chớp mắt, bật cười:
– “Tiên sinh, khẩu khí cũng ghê gớm quá.”
Lâm Dư Nhiên mỉm cười:
“Khẩu khí không ghê, dạy dỗ mới ghê. Mời công tử ngồi vào bàn.”
Buổi học đầu tiên trôi qua… như địa ngục luyện thần kinh.
Tạ Viêm Trạch thì vờ ngủ, vờ ho, vờ ngã ghế.
Lâm Dư Nhiên thì giảng đều, viết rõ, mắt không chớp… nhưng tay đã giật bút hắn ba lần.
Cuối giờ, Tạ Viêm Trạch vươn vai:
– “Tiên sinh dạy tốt. Nhưng ta có câu hỏi riêng.”
– “Xin cứ hỏi.”
– “Tiên sinh đã có… người trong lòng chưa?”
Gió qua cửa sổ thổi bay vài tờ giấy.
Lâm Dư Nhiên khẽ đẩy kính, nhìn hắn bằng nụ cười vô hại:
– “Người trong lòng ta… là người không hỏi câu vô dụng.”
Tạ Viêm Trạch nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
“Tiên sinh à, ta sẽ từ từ… tìm ra bí mật của người thôi.”
Nàng không biết, hắn cũng không ngờ – ván cờ oan gia vừa mở. Và kẻ nào lộ trước… sẽ thua trước.