Tạ Viêm Trạch cảm thấy bản thân sắp không bình thường.

Không, không phải vì mấy giấc mơ kỳ quặc kia.
Cũng không phải vì mỗi lần nhìn Lâm tiên sinh là lại thấy nóng mặt.

Mà là vì… hắn bắt đầu đi rình người ta.

Ban đầu chỉ là để ý xem y ngủ mấy canh giờ, ăn gì, ra ngoài khi nào.
Sau đó… hắn lén đi theo sau mỗi khi Lâm Dư Nhiên rời thư phòng.

Ngày đầu, nàng ra tiệm thuốc.
Ngày hai, nàng ghé chùa, lặng lẽ đặt một nén nhang rồi về.
Ngày ba… nàng ra bờ sông giặt đồ, kéo váy áo lên cao hơn thường ngày một chút, để lộ cổ chân trắng hồng.

Hắn thấy.
Xém chút té xuống từ gốc cây mình đang núp.

Hắn lập tức kết luận:

– “Quá bất thường! Nam nhân mà có mắt cá chân đẹp thế à?”

Lúc đêm về, hắn lục lại từng lời từng chữ từ ngày đầu nàng đến phủ.

– Giọng mềm.
– Không uống rượu.
– Ngủ sớm.
– Luôn né tránh đụng chạm.

– “Đúng là khả nghi!”

Tạ Viêm Trạch bắt đầu viết nhật ký:

Ngày thứ mười tám: Nghi ngờ tăng mạnh. Cảm tình… cũng tăng mạnh.

Một hôm, hắn giả bộ đi lạc sang khuê phòng phía nữ trong phủ.
Lúc tới gần cửa hậu, hắn nghe giọng nói quen thuộc là nàng.

“Mai nhân lúc hắn ra ngoài, ta phải vào thành mua mấy thứ riêng. Phiền tỷ giúp ta che.”

Giọng nàng nhỏ nhẹ, hơi lo lắng.

 “Yên tâm đi, chỉ cần đừng để thiếu gia Tạ biết là được.”

Tạ Viêm Trạch nghe xong, quay đầu bước về đầu óc trống rỗng.

Không giận. Không tức.

Chỉ thấy…

– “Thì ra nàng luôn cẩn trọng vậy… là để tránh ta.”

Tối đó, hắn uống rượu.
Một mình.
Chưa được ba chén đã đỏ mặt, ngồi ôm gối lẩm bẩm:

“Là nữ thì sao? Là giả nam thì sao? Ta thích nàng, đâu phải vì nàng mặc đạo bào.”

Sáng hôm sau, hắn lảo đảo tới thư phòng, mở cửa ra… thấy nàng đang phơi sách.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, mắt nàng cụp xuống, tóc lòa xòa bên má.
Gió thổi tung tay áo, nhẹ nhàng như một bức họa.

Tạ Viêm Trạch đứng lặng.

Một lúc sau, hắn bước đến, nghiêm túc hỏi:

 “Nếu… ta biết hết rồi, thì sao?”

Lâm Dư Nhiên hơi khựng lại, rồi mỉm cười:

– “Thì Tạ công tử phải giữ bí mật giúp ta.”

Hắn cúi xuống, nhìn nàng thật sâu, giọng trầm hẳn:

 “Giữ bí mật thì được. Nhưng ta giữ cả nàng... thì có được không?”

Nàng ngẩn người.
Gió xuân thổi qua, mang theo hương giấy, mực, và chút gì đó rất… rung động.

Không phải ai cũng dám thích một người "không rõ là ai".

Nhưng Tạ Viêm Trạch – hắn dám.
Mà một khi đã dám, thì cũng chẳng định buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play