Trong ba ngày tiếp theo, Tạ Viêm Trạch đọc không nổi ba trang sách.
Nhưng lại nghĩ ra ba chục cách để lột mặt nạ tiên sinh khả nghi.
Kế hoạch thứ nhất:
Giả té, va vào người.
Kết quả: Bị đỡ thẳng bằng sống lưng cây thước gỗ, té thật.
Mặt đỏ, mông bầm. Mất mặt.
Kế hoạch thứ hai:
Lén đổi đồ trong phòng tiên sinh.
Kết quả: Bị nhốt trong kho sách ba canh giờ vì chui nhầm phòng… lão tiên sinh đầu hói bên cạnh.
Suýt khóc.
Kế hoạch thứ ba (tối mật, nguy hiểm):
Gài bẫy nước lạnh trong giờ học sáng sớm.
Tạ Viêm Trạch hí hửng canh giờ đổ nước từ khung cửa sổ xuống ngay khi “Lâm tiên sinh” vừa bước vào cửa thư phòng.
– “A, lạnh quá!” một tiếng la vang lên.
Nhưng người hét… không phải Lâm Dư Nhiên.
Mà là chính hắn.
Vì đời không như mơ.
Tiên sinh hôm nay đổi đường vào phòng.
Người trúng đòn chính là thiếu gia “mưu kế như thần”.
Hắn đứng đực ra, nước nhỏ giọt từ tóc xuống cổ áo, vẻ mặt như con mèo lạc mưa.
Lâm Dư Nhiên đặt sách xuống, nhìn hắn từ đầu đến chân, nhướng mày:
– “Tạ công tử... hôm nay muốn luyện công dưới mưa?”
– “…Ta đang thanh tâm tráng chí.”
– “Thanh tâm... bằng nước mưa lạnh đầu mùa?”
Nói rồi, nàng tháo khăn tay trong tay áo, bước đến gần.
Tạ Viêm Trạch theo bản năng né đi, nhưng bị giữ lại bằng một tay rất chắc.
– “Đừng nhúc nhích. Ướt thế này dễ cảm lạnh.”
Lâm Dư Nhiên cẩn thận lau nước mưa đọng trên trán hắn, động tác rất nhẹ, rất nhanh, nhưng lại khiến hắn... đứng im như tượng.
Lần đầu tiên trong đời hắn thấy... không dám đùa.
Chiều hôm ấy, Tạ Viêm Trạch hắt hơi ba cái, sốt nhẹ, nằm bẹp trên giường.
Không hiểu vì cảm lạnh… hay cảm động.
Người đầu tiên bước vào chăm sóc hắn… không phải quản sự, không phải đại ca, mà là Lâm Dư Nhiên.
– “Sao tiên sinh tới đây?” hắn khàn giọng.
– “Dù gì ta cũng là người dạy học của ngươi. Ngươi bệnh, ta phải xem.”
– “Lo cho ta à?”
– “Lo ngươi chết rồi, ta không có học trò để dạy.”
Tạ Viêm Trạch bật cười, rồi ho khụ khụ.
Lâm Dư Nhiên lắc đầu, lấy khăn lau trán hắn:
– “Lần sau gài bẫy người khác, nhớ kiểm tra hướng gió.”
Tạ Viêm Trạch nắm lấy góc khăn, nhìn nàng một lúc:
– “Tiên sinh, người thật sự không phải… nữ sao?”
– “Nếu ta là nữ, thì sao?”
– “Thì... ta không biết phải đối xử thế nào cho đúng nữa.”
Lâm Dư Nhiên nhìn hắn, không nói gì.
Một khắc sau, nàng khẽ nhướng mày:
– “Vậy ngươi thử học cho giỏi trước đi. Học tốt rồi hẵng tính.”
– “Học xong ta được tính thật à?”
– “Tính là ta sẽ cho ngươi một bài thi... viết hai trăm chữ xin lỗi.”
Đêm ấy, Tạ Viêm Trạch nằm trong chăn, sốt vẫn chưa hạ, nhưng môi khẽ cong:
“Tiên sinh, có phải người… lo cho ta thật không?”
Và ta thì… bắt đầu lo cho người rồi đấy.