Từ sau buổi học đầu tiên, Tạ Viêm Trạch chính thức liệt Lâm tiên sinh vào danh sách "người đáng ngờ nhất phủ".

Danh sách chỉ có một người.
Và cũng là người đầu tiên dám giật bút của hắn.

Buổi sáng hôm sau, Tạ Viêm Trạch ngồi chờ trong thư phòng từ rất sớm, khác hẳn dáng vẻ uể oải hôm qua.

Quản sự đi ngang còn tưởng hắn sốt.

– “Công tử... sao hôm nay dậy sớm thế?”
– “Ta chăm học. Không được à?”

Lâm Dư Nhiên vừa bước vào, đã thấy hắn chống cằm, mắt long lanh:

– “Tiên sinh tới rồi à. Hôm nay... học cái gì ngọt ngào chút được không?”
– “Ngọt?”
– “Ừ, ví dụ như... thơ tình chẳng hạn.”

Lâm Dư Nhiên lặng lẽ đặt sách xuống, lấy bút viết lên bảng:

“Tình là chi, khiến người đau khổ. Vấn là ai, khiến kẻ mất hồn.”

Tạ Viêm Trạch vỗ tay:

– “Hay! Rất hợp tâm cảnh của ta hiện tại.”
– “Ồ?”
– “Ta đang mất hồn vì tiên sinh đó.”

Lâm Dư Nhiên nghiêm giọng:

– “Tạ công tử, xin giữ lễ.”
– “Tiên sinh à, chẳng phải hôm qua người còn nói ‘người trong lòng ta là người không hỏi vô dụng’ sao?”
– “Vì thế ta mong công tử bớt nói lại.”

Tạ Viêm Trạch càng nhìn càng thấy tiên sinh này... không giống tiên sinh.

Thứ nhất, bàn tay trắng quá mức cần thiết.
Thứ hai, mắt to và dài mi một cách đáng ngờ.
Thứ ba, vừa rồi hắn ho nhẹ, tiên sinh đỏ mặt.

Thiếu gia họ Tạ lập tức đưa ra quyết định:
Phải thử. Phải tra. Phải vạch mặt.

Buổi trưa, trời nắng chang chang, thư phòng nóng như lò than.

Tạ Viêm Trạch giả vờ ôm ngực:

– “Ôi, chóng mặt quá... tiên sinh, đỡ ta một chút...”

Lâm Dư Nhiên lạnh lùng kéo ghế tới:

– “Ngồi xuống đi.”
– “Ta mệt lắm…”
– “Càng phải ngồi.”
– “Tiên sinh à, người cứng rắn quá đấy... ta nghi ngờ người từng luyện võ?”

– “Ừ, từng luyện.”
– “Thật sao?”
– “Cha ta là võ phu nghèo, không luyện không sống.”

Tạ Viêm Trạch trợn mắt.
Không ngờ có thể lý giải hợp lý vậy.

Hắn chuyển hướng.

– “Tiên sinh, sao người thêu tay áo hình hoa?”
– “Ta dùng đồ cũ của huynh đệ.”
– “Sao người hay cắn môi dưới khi tức?”
– “Ta sinh tật vậy.”
– “Sao người không đi nhà xí chung với ta và các tiên sinh khác?”
– “Vì ta biết ngươi chờ sẵn ở đó.”

Tạ Viêm Trạch nghẹn họng.
Rõ ràng bị đoán trúng.

Lâm Dư Nhiên cười nhẹ:

– “Công tử, tò mò là tính người. Nhưng nên tò mò có mức.”
– “Tiên sinh, ta không chỉ tò mò... ta quan tâm.”
– “Tốt. Chăm học cũng là quan tâm.”

Chiều hôm đó, quản sự đến than thở:

– “Tiên sinh à, ngài thật giỏi. Thiếu gia ba nay học hết một canh giờ không bỏ trốn.”
– “Công tử ấy có căn tu.”
– “... Tu gì?”
– “Tu… tính kiên nhẫn.”

Còn trong phòng, Tạ Viêm Trạch nhìn bóng người đang viết chữ, khẽ nhíu mày:

"Rốt cuộc ngươi là ai, tiên sinh bé nhỏ?"

Và như thế, cuộc điều tra không chính thức chính thức bắt đầu.
Một người giấu…
Một người lật…
Và cả hai… không ngờ rằng, mỗi ngày trôi qua, lòng lại gần thêm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play