Khương Tiểu Thố chưa từng nghĩ, một ngày nàng lại phải lén theo dõi chồng mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ buổi sáng sớm nọ.
Tề Tử An bảo sẽ lên núi hái củi, dặn nàng ở nhà nghỉ ngơi. Hắn đi sớm hơn thường lệ, vai đeo sọt, chân bước vội, không hề giống người ngốc ngơ ngẩn thường ngày.
Nàng chỉ thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi.
Đến khi hắn đi được một canh giờ, nàng mới quyết định lén theo.
Rừng sau thôn rộng, đường núi gập ghềnh, cây cối um tùm. Nàng phải men theo dấu chân mới in trên đất mà đi. Không khó, vì bước chân hắn rõ ràng, vững chãi như người quen thuộc đường núi, từng bước như đo đếm.
Rốt cuộc, nàng trốn sau một gốc cây, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta trợn mắt.
Tề Tử An đang ngồi trước một phiến đá lớn, bên cạnh là mảnh giấy da mở ra, trên vẽ bản đồ đường núi, lối mòn, các khu vực giấu lương thảo, ký hiệu rõ ràng như quân đồ.
Tay hắn cầm que gỗ, gõ nhẹ từng chỗ:
“Nếu mai bọn chúng đến từ hướng Tây, phải dời vị trí này về phía Bắc… Lúa khô đủ chưa? Ừm… còn thiếu hai bao.”
Khương Tiểu Thố nấp sau cây, tim như đánh trống.
Tên ngốc… đang nói chuyện chiến lược?
Đợi hắn thu dọn rời đi, nàng mới lặng lẽ trở lại nhà trước. Cả buổi trưa nàng luẩn quẩn trong bếp, sắc thuốc mà chẳng nhớ bỏ gì. Tận đến khi Tề Tử An về, mồ hôi lấm tấm, tay ôm bó củi lớn, cười hì hì:
“Nương tử, ta… hái được nhiều lắm!”
Nàng nhìn hắn, cố giữ giọng tự nhiên:
“Ừ, ngươi giỏi thật.”
Hắn vui ra mặt, còn muốn kể chuyện gặp sóc rừng trên núi. Nhưng Tiểu Thố chẳng nghe lọt một chữ nào mắt nàng vẫn dừng ở vết mực còn dính trên móng tay hắn.
Đêm xuống.
Nàng nằm quay mặt vào tường, không ngủ được.
Tề Tử An vẫn nằm bên kia, như thường lệ. Một lúc sau, hắn rón rén quay đầu, khe khẽ hỏi:
“Nương tử…”
“Gì?”
“Ngày mai… nàng muốn ăn bánh hành không?”
Tiểu Thố im lặng.
Hắn nói tiếp, giọng có vẻ căng thẳng:
“Nếu… ta không phải ngốc thật… nàng có bỏ ta không?”
Nàng lập tức xoay người, ánh mắt sắc như dao:
“Ngươi… thừa nhận rồi?”
Tề Tử An sững người.
Một lúc sau, hắn mới khẽ gật đầu.
Gió ngoài cửa sổ thổi qua, lạnh buốt.
Khương Tiểu Thố nhìn người trước mặt không còn vẻ lúng túng, cũng không cười khờ nữa. Trong đôi mắt ấy là tia sáng bình tĩnh và sắc sảo, như người đã sống qua nhiều giông gió.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?” nàng hỏi.
Tề Tử An không trả lời ngay. Nhưng lát sau, hắn chậm rãi cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ta là người… không nên tồn tại ở nơi này.”