Khương Tiểu Thố không ngờ, ngày nàng gả chồng, trời lại quang đãng đến lạ.
Trên đường đất đỏ dẫn vào thôn, người xem náo nhiệt như hội, nhưng đa phần đều không đến để chúc mừng. Bởi lẽ ai chẳng biết nàng gả cho ai Tề Tử An, đứa con trai duy nhất của Tề thẩm bán đậu phụ, người bị đồn là ngốc đến độ không phân biệt nổi củ cải với củ gừng.
Tề gia nghèo, lại chỉ có hai mẹ con sống nương tựa. Năm đó Tề lão hán mất sớm, để lại vợ dại con thơ. Tề thẩm vất vả buôn bán nuôi con lớn, nào ngờ thằng bé càng lớn càng khù khờ, ngơ ngẩn cười suốt ngày. Bà chẳng còn hy vọng gì, chỉ mong có một cô gái chịu gả về, sinh cho bà một đứa cháu để gọi là có phúc cuối đời.
Khương Tiểu Thố không phải cô gái ấy. Nhưng vì cha mẹ nợ bạc không trả nổi, cuối cùng cũng đành cúi đầu gật đầu.
Lúc bước chân vào cửa Tề gia, nàng không khóc. Mọi người nói nàng số khổ, nhưng nàng chỉ thản nhiên đáp: “Cũng không khác là mấy, nơi nào chẳng phải sống.”
Tiệc cưới đơn sơ, chỉ có vài đĩa đậu xào, rau luộc, thịt ba chỉ hầm khoai. Tề Tử An ngồi cạnh nàng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào. Mỗi lần có ai trêu chọc, hắn lại chỉ “hì hì” cười, mắt cong cong, dường như thật sự chẳng hiểu chuyện gì.
Nàng thở dài, cúi đầu ăn cơm, tự nhủ với bản thân: “Không sao, ngốc thì ngốc, chỉ cần không đánh người là được.”
Tối hôm đó, nàng ngồi bên mép giường, nhìn “phu quân mới cưới” chậm rãi cởi áo ngoài, động tác ngây ngô, còn quay đầu hỏi:
“Nương tử… nằm bên… nào?”
Tiểu Thố: “…”
Rõ ràng ngốc, lại còn biết hỏi.
Nàng phất tay: “Ngươi ngủ bên ngoài, ta ngủ bên trong.”
Tề Tử An ngoan ngoãn nằm xuống. Lát sau lại rụt rè lên tiếng: “Tay nàng… thơm thơm.”
Tiểu Thố nằm quay lưng lại, mặt đỏ như gấc: “Còn nói nữa là ta lấy chổi đập!”
Tề Tử An lập tức co người lại, miệng lẩm bẩm: “Không nói, không nói nữa…”
Giường tre cót két kêu vài tiếng, cuối cùng yên ắng lại. Tiểu Thố trùm kín chăn, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu:
“Ta rốt cuộc… thật sự cưới một tên ngốc sao?”