Tề Tử An không nói ngay.

Hắn ngồi yên bên mép giường, ánh mắt rơi vào khoảng không tối tăm ngoài cửa sổ, gió thổi qua khiến rèm vải khẽ lay, như có một đoạn ký ức cũ đang thức dậy.

Khương Tiểu Thố khoanh tay, đứng im lặng chờ.

Một lát sau, hắn mới khẽ nói:

“Ba năm trước… ta là quân nhân trong đội hậu cần của Tả quân doanh."

Nàng nhíu mày:
“Quân đội biên cương phía Tây?”

Hắn gật đầu.

“Lúc đó, chủ tướng của ta bị vu cáo phản quốc, cả doanh bị thanh trừng. Ta bị thương, trốn thoát… mang theo bản đồ lương thảo bí mật.”

“Sau đó, để sống sót, ta buộc phải giả điên giả dại, ẩn danh, đổi tên. Một bước về thôn, làm người ngốc, không ai để mắt.”

Tiểu Thố im lặng.

Tề Tử An nhìn nàng, mắt sâu như giếng cổ, không còn nụ cười khờ khạo:
“Lúc đầu ta định sống qua ngày. Nhưng từ khi cưới nàng… ta biết mình không muốn giả ngốc cả đời nữa.”

“Muốn bảo vệ nàng. Bảo vệ cuộc sống này.”

Im lặng kéo dài.

Ngoài sân có tiếng chó sủa, rồi tiếng gió rít qua bụi tre. Khương Tiểu Thố xoay mặt đi chỗ khác, che giấu biểu cảm trên gương mặt.

Một lúc sau, nàng cất giọng nhẹ như gió thoảng:
“Vậy cái người ngốc kia… chết rồi?”

Tề Tử An không hiểu.

Nàng nói tiếp:
“Người ta trong thôn thương ta, vì nghĩ ta gả cho tên ngốc. Ngươi không ngốc nữa, chẳng phải ta thua lỗ rồi sao?”

Hắn ngẩn ra, rồi bật cười.

Nhưng nụ cười chưa kịp nở trọn, Khương Tiểu Thố đã lạnh giọng nói tiếp:
“Nhưng nếu ngươi vì thù riêng mà dẫn tai họa về thôn… ta không tha đâu.”

Tề Tử An khựng lại.

Ánh mắt nàng lúc ấy lạnh hơn gió sớm, nhưng sâu trong đáy mắt lại có một tia tin tưởng mong manh chưa vụt tắt.

Hắn gật đầu.

“Ta thề… không để ai tổn thương thôn này, càng không để ai tổn thương nàng.”

Khương Tiểu Thố mím môi, không nói nữa, chỉ xoay người về phía trong giường.

Một lát sau, nàng mới khẽ hỏi:
“Vậy tên thật của ngươi là gì?”

Tề Tử An im một lúc, rồi mới nói:

“Tên ta… vốn là Tề Cẩn.”

“Cẩn thận mà sống.” – nàng lặp lại. – “Tên hợp lắm.”

Hắn cười khẽ, trong nụ cười có cả cay đắng lẫn dịu dàng.

Đêm ấy, lần đầu tiên Tề Tử An không ngủ ở mép giường. Hắn nằm gần hơn, gần đến mức hai người chỉ cần khẽ nhích là có thể chạm tay.

Hắn không đưa tay ra trước nữa.
Nhưng lần này… là nàng nắm lấy tay hắn trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play