Từ ngày gả cho Tề Tử An, Khương Tiểu Thố chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình… bị "phu quân ngốc" ghen.

Mà cái kiểu ghen này, đúng là ngốc như hắn lại khiến nàng không biết nên khóc hay cười.

Chuyện bắt đầu từ buổi chiều ra giếng múc nước.

Lúc ấy có gã Lưu Nhị từ thôn bên tới xay gạo, là kẻ nổi tiếng miệng trơn như bôi mỡ. Vừa thấy nàng liền ghé đầu lại, cười hề hề:

“Khương cô nương, dạo này gả chồng thấy vẫn xinh như hoa đấy. Gả cho tên ngốc ấy, uổng phí đóa hoa rồi!”

Tiểu Thố nhíu mày:
“Ta thấy cũng hợp đấy, hoa dại mọc nơi đất hoang, không ai tranh, yên tĩnh.”

Lưu Nhị vẫn chưa chịu thôi:
“Nếu mà nàng ngán cảnh sống chung với kẻ ngốc, cứ nói với ta một tiếng…”

Chưa dứt lời, phía sau đã vang lên một tiếng “bịch” Tề Tử An ném gùi nước xuống đất.

Tiểu Thố quay đầu lại, ngỡ hắn sợ té trượt, ai ngờ Tề Tử An sải bước đến, một tay kéo nàng ra sau lưng, đối mặt với Lưu Nhị.

Gương mặt hắn không còn nét ngây ngô mọi khi. Ánh mắt lạnh như nước giếng.

Hắn chậm rãi nói, từng chữ rành rọt:
“Vợ ta… không cần người khác… quan tâm.”

Lưu Nhị trợn mắt:
“Oái, tên ngốc biết nói rồi à?”

Tề Tử An không đáp. Tay hắn hơi siết lại, nhưng rồi buông ra, chỉ nói với nàng:
“Về.”

Trên đường về, hắn im như hến, tay ôm gùi nước đi trước. Gùi rất nặng, nhưng hắn không kêu, cũng chẳng quay đầu lại.

Khương Tiểu Thố vừa bực vừa buồn cười, rảo bước theo sau, cất giọng:
“Này, Tề Tử An.”

Hắn khựng lại, không quay đầu:
“Gì?”

“Ghen à?”

“…Không.”

“Thật không?”

“…Không…”

Nàng bật cười:
“Không mà mặt đỏ như tôm luộc?”

Hắn vẫn không quay lại, nhưng tai đã đỏ đến tận cổ.

Tối hôm đó, hắn vẫn nằm mép giường, lưng quay về phía nàng. Một lúc lâu sau mới khe khẽ hỏi:
“Ta… ngốc… nàng có chê không?”

Tiểu Thố cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh:
“Ngốc mà ngoan, biết nấu cơm, biết xách nước, lại biết bảo vệ ta… chê gì?”

Tề Tử An quay đầu lại, ánh mắt long lanh như trẻ nhỏ:
“Thật… không chê?”

“Ừ.”

Hắn mím môi, chậm rãi dịch vào gần hơn một chút:
“Vậy… có thể… chạm tay không?”

Khương Tiểu Thố ngớ người.

Còn chưa kịp trả lời, bàn tay hắn đã lén lút đưa tới, nhẹ nhàng đặt lên tay nàng — ấm, run run, lóng ngóng như gió đầu xuân.

Tiểu Thố khẽ nhắm mắt, không rút tay lại.

Trong lòng nàng, đột nhiên có một loại cảm xúc lặng lẽ sinh sôi.

Một tên ngốc… biết ghen.

Một tên ngốc… biết yêu.

Và có lẽ… chẳng ngốc chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play