Sáng thứ ba, Hạ Vy thức dậy trong một tâm trạng kỳ lạ.

Không tức tối, không muốn đập gối vào mặt ai, cũng không mơ thấy mình bóp cổ Lâm Phong như hai đêm trước.

Cô lồm cồm bò dậy, định vào nhà tắm, thì…

Cạch.

Cửa nhà tắm mở ra.

Lâm Phong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông, tay còn đang lau tóc. Những giọt nước đọng trên cổ hắn lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, mùi sữa tắm nhè nhẹ vương lại trong không khí.

Cô sững người ba giây.

“Có cần em lấy muối rửa mắt không?” hắn hỏi, giọng ngái ngủ nhưng rõ ràng là đang trêu.

“Có cần tôi xé khăn tắm không?” cô đáp lại, lạnh như băng.

“Tuỳ, anh cũng không ngại.”

Cô lao vào nhà tắm, đóng sầm cửa, vừa đánh răng vừa tự nhắc:

Bình tĩnh. Phản ứng sinh lý thôi. Không rung động. Không có gì. Không có gì cả.

 

---

Lúc ăn sáng tại căn tin, Hạ Vy chọn một bàn sát cửa sổ, lôi điện thoại ra lướt tin tức.

Chưa được ba phút thì Lâm Phong ngồi phịch xuống ghế đối diện, tay cầm ly cà phê, miệng vẫn còn ngáp.

“Anh theo dõi tôi à?”

“Không. Nhưng như định luật hấp dẫn – em ở đâu, anh bị hút đến đó.”

“Hay thật. Sao anh không bị hút ra ngoài không gian luôn đi?”

Lâm Phong cười. “Muốn anh bay khỏi quỹ đạo trái tim em thế à?”

“Anh bay khỏi bàn này là tốt rồi.”

Cô định đứng dậy, nhưng hắn giơ tay ra trước, chìa cho cô một túi nhỏ.

“Gì đây?”

“Bánh mì pate trứng ốp. Hồi trước em hay ăn mỗi khi cáu gắt. Anh đoán hôm nay em cần.”

Cô chần chừ một giây, rồi nhận lấy, nhưng vẫn cố làm giọng đều đều:

“Đừng tưởng tôi ăn là tha thứ.”

“Anh đâu xin tha thứ. Anh chỉ... không quên.”

Cô không trả lời.

Không phải vì hết lời để mắng.

Mà vì bỗng nhiên cổ họng nghèn nghẹn.

 

---

Trưa hôm đó, trời mưa.

Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống khi Hạ Vy đang đi bộ từ thư viện về.

Không ô. Không áo mưa.

Cô chỉ còn cách tấp vào mái hiên một quán cà phê vắng, đứng chờ mưa ngớt.

Điện thoại rung lên.

Lâm Phong: “Trời mưa rồi. Em có mang theo quá khứ không?”

Cô nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ngớ ngẩn ấy trong ba giây, rồi gửi lại đúng một chữ:

“Biến.”

Năm phút sau, một chiếc dù màu đen bất ngờ che lên đầu cô.

Lâm Phong đứng đó, ướt nhẹ phần vai, tay cầm thêm một chiếc khăn.

Cô lặng người.

“Anh đoán em không mang theo hiện tại. Nên anh mang đến.”

“Anh rảnh thật đấy.”

“Ừ. Vì em là người duy nhất khiến anh rảnh ra được.”

Họ cùng đi về.

Trên đường, Hạ Vy nhìn cảnh vật mờ nhòe trong mưa. Cô bỗng hỏi:

“Anh không giận em ngày xưa à?”

“Giận chứ.”

“Thế sao còn đối xử tốt với em như thế?”

“Vì yêu là chuyện một người làm, không cần lý do. Còn tha thứ là chuyện của hai người — và anh hy vọng em sẽ làm nốt phần còn lại.”

Cô cắn môi, im lặng suốt quãng đường còn lại.

 

---

Tối hôm đó, trong phòng, không ai nói gì.

Chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng nhạc du dương phát từ loa bluetooth.

Lâm Phong ngồi vẽ bản thiết kế, còn Hạ Vy gục đầu xuống tập đề tài nghiên cứu.

Thi thoảng, cô liếc lên, thấy hắn đang nhíu mày, tay cầm bút chì gõ nhẹ lên mặt bàn – một thói quen cũ.

“Phong.”

“Hửm?”

“Anh có từng hối hận khi chia tay không?”

Lâm Phong ngẩng lên, nhìn cô rất lâu.

Rồi hắn nói chậm rãi:

“Có. Hối hận nhất là ngày em khóc mà anh lại im lặng.”

“Ngày em rời đi, anh cứ nghĩ: Nếu em không cần mình nữa thì mình cũng chẳng cần em.”

“Và rồi?”

“Và rồi anh nhận ra, mình vẫn cần.”

Không khí im lặng kéo dài.

Hạ Vy quay đi, giọng nhỏ như gió:

“Tôi vẫn chưa sẵn sàng.”

“Anh không ép em.”

“Anh chỉ muốn... có mặt khi em sẵn sàng.”

 

---

Trước khi đi ngủ, cô viết vào nhật ký điện thoại:

Ngày thứ ba. Ở cùng Lâm Phong.

Nguyên tắc số 1: Không rung động.

Thất bại tạm thời. Nhưng tôi sẽ gượng lại được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play