Cuối tuần, trường tổ chức Hội trại giao lưu giữa các khoa.
Lớp Hạ Vy xung phong dựng trại ở khu rừng thông nhỏ sau sân vận động – một nơi thơ mộng nếu không vì… muỗi quá trời.
“Anh không hiểu tại sao con người lại gọi cắm trại là thư giãn.” Lâm Phong vừa quạt vừa càm ràm. “Chưa kể, em bắt anh gánh hai túi đá, ba lều, và cả cái bếp mini này.”
“Bình thường anh cũng không có việc gì ngoài lảm nhảm. Hôm nay có ích chút đi.” Hạ Vy kéo mạnh tấm bạt, ánh mắt không rời khỏi dây buộc lều.
Phong nhìn cô, nheo mắt. “Em thích sai khiến anh nhỉ?”
“Không phải tôi thích. Là tôi biết anh chịu được.”
Cô không nhận ra, nhưng chính lúc đó, trong ánh nắng sậm màu cuối chiều, hắn nhìn cô rất lâu. Như thể đang cân nhắc điều gì nghiêm trọng lắm.
---
Tối đến, khi nhóm lửa đã cháy, và đám bạn cùng lớp bắt đầu hò hát, nướng khoai, Hạ Vy rút về trại nghỉ một lát.
Cô không ngờ lại gặp một vị khách không mời:
Trinh – người yêu cũ gần đây nhất của Lâm Phong.
“Chào em,” Trinh cười, tay cầm lon nước ngọt, nghiêng đầu nhẹ như đang đóng quảng cáo. “Tình cờ quá nhỉ.”
Hạ Vy ngẩng lên. Cô biết Trinh. Không thân, nhưng cũng chẳng lạ.
Người ta gọi Trinh là “cô gái khiến Lâm Phong quên được mối tình đầu.”
Còn giờ, cô đang đứng trước mối tình đầu ấy – với ánh mắt không thân thiện lắm.
“Ừ, tình cờ.” Hạ Vy nhún vai, định bước đi thì Trinh chặn lại.
“Chị nghe nói… hai người ở chung phòng?”
“Phải. Vì nhầm lẫn thôi. Sắp đổi rồi.”
“Ừm, hy vọng em không quá lưu luyến.”
Cô nhìn Trinh, lần đầu tiên mỉm cười thực sự.
“Chị nên hy vọng… là ảnh không quá lưu luyến.”
Trinh thoáng sững lại, nhưng lập tức cười ngọt: “Mong là em biết điều.”
---
Lúc trở lại đống lửa trại, cô ngồi xuống cạnh Phong, mặt hơi lạnh.
“Có chuyện gì à?”
“Không.”
Cô không thích giở bài kể khổ. Không còn là cô gái từng dùng giận dỗi để đòi tình yêu.
Lâm Phong im lặng. Một lúc sau, hắn nói:
“Anh từng nghĩ, chia tay rồi thì không nên quay lại.”
“Nhưng đôi khi… có những người đi hết một vòng, mới nhận ra vẫn muốn quay về.”
Hạ Vy bật cười. “Anh nói như thể tôi là nhà của anh vậy.”
“Không. Em là người khiến anh muốn xây lại một cái nhà.”
---
Đêm hôm đó, trong lều, cô nằm sát mép, còn hắn nằm ngoài cùng, một khoảng cách rõ ràng giữa hai người.
“Anh vẫn quen nằm bên phải à?” cô hỏi đột ngột.
“Ừ. Còn em vẫn nằm sát tường?”
“Cảm giác an toàn hơn.”
“Vì không ai quay lưng với em.”
Cô không trả lời. Chỉ co người lại trong túi ngủ.
Ngoài trời, gió rít qua tán thông.
Trong lều, tim hai người… không cùng nhịp, nhưng không còn nghịch hướng.
---
Sáng sớm, tiếng hò hét gọi dậy từ mấy đứa bạn vang vọng cả khu cắm trại.
Phong càu nhàu bật dậy, tóc tai rối bù. Hạ Vy đã dậy trước, đang đánh răng ngoài lều.
Hắn bước tới cạnh cô, tay cầm lược.
“Chải giúp anh với.”
Cô nhìn hắn qua gương, lắc đầu: “Tự xử đi.”
“Anh không chải phía sau được.”
“Thế lúc trước ai chải cho anh?”
“Không ai cả. Vì không ai ở sau anh.”
Một câu nói như chơi, nhưng rơi vào tim cô như cát bỏ vào vết thương. Nhẹ, mà đau dai dẳng.
---
Chiều hôm đó, khi xe bus chở cả lớp về trường, Hạ Vy ngủ gật trên ghế cạnh cửa.
Lâm Phong ngồi cạnh, im lặng kéo áo khoác che cho cô.
Ánh hoàng hôn vắt dài trên hàng cây ngoài ô kính, chiếu vào khuôn mặt cô – yên bình, ngây thơ như ngày đầu họ quen nhau.
Phong lấy điện thoại, mở app ghi chú.
Ngày thứ tư. Ở cạnh Vy.
Nguyên tắc số 2: Không cưỡng ép điều đã mất. Nhưng có thể làm lại – nếu cô ấy cho phép.