Sáng hôm sau, Hạ Vy bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức… không phải của cô.

Cô mở mắt, giật giật một bên mí như thể đang cố xác minh hiện thực. Đồng hồ mới 5 giờ 30 sáng.

Tiếng nhạc chuông là bản EDM gì đó dồn dập như thể cả thế giới đang chuẩn bị… đi đánh nhau.

“Lâm. Phong.”

Hắn đang vươn vai trên giường tầng trên, tóc rối bù, nụ cười tươi không tì vết:

“Chào buổi sáng, bạn cùng phòng dễ thương.”

“Anh bị trúng gió à?” cô lầm bầm, chui vào trong chăn như con nhím tự vệ.

“Không. Anh chỉ muốn bắt đầu ngày mới thật năng suất. Dậy sớm, tập thể dục, uống detox, học ba từ vựng mới.”

“Anh là mẹ em chắc?”

“Không, nhưng nếu em cần người chăm sóc thì anh sẵn sàng đăng ký lại từ đầu.”

Cô lật chăn, ném chiếc gối phụ lên giường hắn. “Câm đi.”

 

---

Bảy giờ sáng, Hạ Vy lết ra khỏi phòng với tâm trạng tệ hơn cả đêm mất ngủ.

Cô định đi ăn sáng, thì phát hiện giày của mình... đã bị xếp thành hình trái tim trước cửa.

Lâm Phong ló đầu ra từ trong phòng, ánh mắt long lanh. “Anh vô tình… thôi, chứ không phải cố tình đâu.”

Hạ Vy ngồi thụp xuống, cẩn thận xếp lại giày, rồi quay đầu mỉm cười:

“Em cũng vô tình đổ nước xà phòng vào hộc bàn của anh… Không phải cố tình đâu.”

 

---

Sáng hôm đó, cô đi học với một tâm trạng hỗn tạp.

Trường vừa khai giảng lại sau kỳ thực tập, cả lớp đông đúc, ai cũng có chuyện kể.

Hạ Vy ngồi một góc, giả vờ chăm chú nghe giảng, nhưng đầu óc lại đầy hình ảnh… cái tên trời đánh kia. Tại sao sau ba năm, hắn vẫn có thể khiến cô nổi điên chỉ với một câu nói?

Cô chưa từng định ghét hắn.

Chia tay, đối với cô, là vì cả hai không thể tiếp tục bước cùng hướng.

Nhưng... khi Lâm Phong xuất hiện trong cuộc sống cô một lần nữa, theo cái cách này – đột ngột, hỗn loạn, và quá gần gũi – mọi ký ức bị chôn vùi đều bắt đầu ngọ nguậy sống dậy.

Cô lắc đầu mạnh. Không được nghĩ.

Tối nay cô nhất định phải nói chuyện với ban quản lý ký túc xá để đổi phòng.

 

---

Về đến phòng, Hạ Vy chưa kịp nói câu nào thì thấy trên bàn học của mình có một ly trà sữa — vị khoai môn, ít đá, giảm đường.

Giống hệt kiểu cô từng thích.

Tấm note nhỏ dán bên ly, chữ viết tay quen thuộc:

“Không phải hòa giải, chỉ là… anh còn nhớ.”

Cô nhìn ly trà sữa một lúc.

Rồi… uống một ngụm.

“Khụ!! Trời đất ơi, sao mặn dữ vậy?!” cô ho sặc.

Lâm Phong ló đầu từ phòng tắm ra, tóc ướt nhẹp, cười toe:

“Anh lỡ cầm nhầm gói muối thay vì đường…”

“Anh làm đểu đúng không?!”

“Không, anh chỉ… muốn em bớt ngọt lại một chút. Như hồi xưa, hay càu nhàu anh ấy.”

Cô trừng mắt. “Anh có tin tôi thay gói trà sữa này bằng canh xương rồng không?”

“Thế thì ít ra em vẫn nấu cho anh.”

Cô không nói gì nữa. Chỉ kéo ghế, mở laptop làm việc.

Im lặng.

Chỉ có tiếng gõ phím lạch cạch vang lên.

Mãi một lúc sau, cô mới buông một câu:

“Anh vẫn thế.”

“Ừ, vẫn đẹp trai, thông minh và yêu đời.”

“Không. Vẫn phiền.”

Lâm Phong ngồi xuống giường, tựa lưng vào tường. “Em cũng vậy.”

“Cũng phiền?”

“Không. Vẫn lỳ, vẫn cố chấp, vẫn đáng yêu — dù luôn phủ nhận.”

Cô nhìn sang hắn. “Anh đang định giở trò cưa lại bạn gái cũ à?”

“Không. Anh chỉ đang sống chung phòng với một cô gái anh từng yêu.”

“Thì sao?”

“Thì anh không cưa. Anh để em tự vấp.”

 

---

Đêm hôm đó, Hạ Vy nằm mãi mà không ngủ được.

Lời hắn nói cứ văng vẳng trong đầu.

Anh để em tự vấp.

Cô chưa từng nghĩ mình còn có thể “vấp” lần nữa.

Nhưng chỉ sau hai ngày ở cùng phòng với hắn, mọi giới hạn phòng bị của cô dường như đã bắt đầu sứt mẻ.

Trên giường tầng trên, Lâm Phong cũng không ngủ.

Hắn im lặng, nhưng mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Một tháng sống cùng cô…

Đủ không để anh khiến trái tim đó quay lại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play