Từ sau khi Triệu Tố Cầm trở lại, viện của Tô Uyển Như dần trở nên kín kẽ, quy củ hơn bao giờ hết. Không ai ra vào tự tiện, ngay cả Lục Hàn Phong nếu không được báo trước cũng bị nha hoàn lễ phép chặn lại.

Tô Uyển Như không còn là người phụ nữ chỉ biết yên lặng thêu hoa, chờ chồng nơi cửa sổ.

Nàng bắt đầu nhận thư từ khắp nơi từ các phu nhân quyền quý, học sĩ trong viện Hàn Lâm, và cả… Thất hoàng tử.

Mỗi bức thư, nàng đều cẩn thận đọc, trả lời từng câu, từng chữ đều đúng mực nhưng ẩn giấu đầy mưu lược.


Ở một góc phủ, Lâm Dao Dao không ngồi yên.

Sau vài lần thất thế, nàng ta quyết định ra tay.

Một hôm, nàng bí mật đưa cho một tiểu nha hoàn thân tín một bọc bạc lớn:

“Chỉ cần đổ ít thuốc này vào trà của phu nhân, rồi bẩm với tướng quân rằng người bị trúng phong hàn. Ta sẽ tới thăm... rồi ‘vô tình’ phát hiện ra tỳ vết trên da phu nhân. Phần còn lại, ta sẽ lo.”

Tiểu nha hoàn run lẩy bẩy, nhưng vẫn nhận lấy.

Tối đó, Tô Uyển Như ngồi đọc sách, không uống chén trà như thường lệ. Ánh mắt nàng khẽ liếc qua mặt bàn, rồi nhìn Triệu Tố Cầm.

“Tố Cầm, dạo này nha hoàn trong viện dường như đổi mới nhiều thì phải.”

Triệu Tố Cầm cười lạnh:

“Cá đã vào lưới. Chỉ đợi tiểu thư ra tay.”


Sáng hôm sau, một màn kịch như kế hoạch của Lâm Dao Dao diễn ra.

Nàng ta “tình cờ” tới thăm phu nhân, “phát hiện” ra vài vết ban đỏ trên cổ tay Tô Uyển Như — rồi vội vã chạy đi gọi tướng quân.

Lục Hàn Phong lập tức đến, vẻ mặt lo lắng.

“Uyển Như, nàng sao rồi? Có phải trúng gió? Hay bị độc...?”

Tô Uyển Như mỉm cười dịu dàng, đứng dậy chậm rãi:

“Không sao cả. Chỉ là một trò diễn mà thiếp… vừa xem xong.”

Nàng quay sang gõ nhẹ vào mép bàn. Ngay lập tức, hai thị vệ bước vào, lôi tiểu nha hoàn ra giữa sảnh.

“Nói đi.” giọng Triệu Tố Cầm vang lên lạnh như băng.

Nha hoàn quỳ sụp xuống, run rẩy khai toàn bộ kế hoạch do Lâm Dao Dao sai khiến.

Lâm Dao Dao tái mặt:

“Ta… không có! Là ả ta vu khống! Là con tiện nhân kia...”

Bốp!

Tô Uyển Như tát thẳng vào mặt nàng ta. Một cái tát dứt khoát, không kiêng dè.

“Là tiểu thiếp thì phải biết thân phận. Ngươi đụng vào ta, tức là khiêu khích gia môn ta, khiêu khích cả Lục phủ.”
“Từ nay trở đi, Dao Dao bị giáng xuống làm hạ nhân. Giao cho quản sự. Một bước ra khỏi hậu viện – đánh gãy chân!”

Lục Hàn Phong nhìn tất cả, lòng hỗn loạn.

Hắn vốn nghĩ Uyển Như mãi mãi sẽ hiền lành, chịu đựng. Nhưng hắn quên mất nàng là con gái Tô gia, là người đã một mình giữ vững danh tiết bảy năm trời, làm sao có thể để người khác đạp lên lòng tự tôn của mình?


Đêm ấy, trong thư phòng.

Tô Uyển Như cầm trên tay một bức thư.

Là thư của Thất hoàng tử, nhưng lần này không còn là ngôn từ khách sáo.

“Tô tiểu thư, nếu nàng thật sự muốn bảo vệ danh tiết, quyền lực, và cả tương lai… thì phải nắm lấy bàn cờ. Ta có thế, nàng có trí. Chúng ta cùng thắng, hoặc cùng diệt.”

Tô Uyển Như đốt bức thư sau khi đọc xong. Tro tàn bay vào lò hương.

Nàng khẽ lẩm bẩm:

“Tướng quân, chàng đã tặng ta một tiểu thiếp làm quà hội ngộ… Vậy thì để ta… đáp lại bằng một thế cờ khiến chàng không còn chốn quay về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play