Tô phủ.

Gió xuân nhẹ lay tà áo, từng cánh hoa hạnh nở rộ trong sân, rơi lả tả trên mái ngói rêu phong. Trong tĩnh lặng, mọi thứ dường như đang chờ một khoảnh khắc đặc biệt.

Tô Uyển Như đứng trước cổng chính, vận một bộ váy gấm màu phấn đào, thêu hoa văn lan chi thanh nhã. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, nàng giống như một bức họa thủy mặc – tĩnh lặng, yên ả, dịu dàng như gió thoảng.

Trên tay nàng là chiếc khăn tay màu trắng, góc khăn thêu một chữ “Phong” nhỏ xíu bằng chỉ bạc. Từng mũi kim nàng thêu đều đặn, là từng đêm trằn trọc, từng năm tháng mỏi mòn.

Bảy năm, nàng thủ thân như ngọc, không bước nửa bước ra khỏi khuê phòng, không để ai khác chạm vào trái tim mình. Nàng tin, Lục Hàn Phong sẽ giữ lời, sẽ trở về cưới nàng như đã hứa.


Ngoài phố, tiếng trống, tiếng reo hò vang trời:

“Tướng quân khải hoàn! Lục tướng quân trở về rồi!”

Dân chúng ùa ra như thủy triều. Trong tiếng người xôn xao, vó ngựa dồn dập, đoàn quân từ từ tiến vào cổng thành.

Nàng ngước mắt, nhìn dáng người quen thuộc cưỡi trên con hắc mã đầu hàng.

Lục Hàn Phong.

Vẫn là gương mặt ấy – góc cạnh, kiên nghị, khí thế bức người. Chỉ có điều, đôi mắt hắn giờ đây lạnh lùng hơn trước, như thể bảy năm chiến trận đã tôi luyện ra một con người hoàn toàn khác.

Nàng bước về phía trước một bước, môi khẽ mấp máy:

“Hàn Phong…”

Nhưng giây phút nàng định cất tiếng, ánh nhìn của hắn không rơi vào nàng, mà là vào người con gái phía sau.

Một nữ tử xinh đẹp được hắn đỡ xuống ngựa. Nàng ấy vận xiêm y màu nguyệt bạch, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, ánh mắt yếu ớt tựa như nước mùa thu.

Và rồi… dưới bao ánh mắt, Lục Hàn Phong nắm lấy tay người ấy, đưa nàng vào Tô phủ.


Tối hôm đó, trong chính sảnh Tô phủ.

Tô Uyển Như ngồi ở vị trí của một nữ chủ nhân, châm trà bằng đôi tay run nhẹ. Trà đổ ra ngoài ly một chút, nàng vội lau đi, vẫn giữ nét mặt điềm đạm.

Lục Hàn Phong ngồi phía đối diện, thần sắc trầm ổn, không một chút áy náy.

“Uyển Như, nàng ấy tên là Lâm Dao Dao. Năm đó giữa chiến trường tuyết phủ, nàng ấy cứu ta một mạng. Bây giờ đưa nàng ấy về, không phải vì thất hứa với nàng, mà là vì đạo nghĩa.”

Nàng không khóc, không trách.

Chỉ khẽ mỉm cười:

“Thiếp hiểu. Lục tướng quân trọng nghĩa. Cứu mạng là đại ân, lấy thân báo đáp cũng là lẽ thường.”

Hắn nhíu mày:

“Uyển Như, ta không có ý làm tổn thương nàng…”

Nàng nhẹ giọng ngắt lời:

“Tướng quân yên tâm, thiếp không yếu đuối đến mức vì một người tiểu thiếp mà ghen tuông. Chỉ là… hôm nay trở về, thiếp vốn nghĩ chàng sẽ gọi ta một tiếng ‘phu nhân’, không ngờ... là đưa người khác về làm ‘quà hội ngộ’.”

Lục Hàn Phong im lặng.

Không khí trong sảnh lạnh như sương khuya.

Tô Uyển Như đặt chén trà xuống, đứng dậy:

“Tướng quân đường xa mệt nhọc, thiếp không quấy rầy thêm. Ngày mai, thiếp sẽ cho người dọn phòng cho tiểu thiếp mới vào phủ. Tướng quân… nghỉ ngơi sớm.”

Khi nàng quay đi, giọt lệ cuối cùng lặng lẽ rơi xuống. Không ai nhìn thấy.

Bởi vì nàng đã học được một điều: Không phải tất cả nước mắt đều đáng giá. Và không phải chờ đợi nào cũng có kết quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play