Sau buổi tiệc thưởng hoa, danh tiếng của Tô Uyển Như trong giới nữ quyến lại một lần nữa vang xa.

Không ai còn nhắc đến Lâm Dao Dao.

Thậm chí nhiều phu nhân còn bóng gió cười rằng:

“Tướng quân phủ nay có chính thê tài đức, tiểu thiếp nào có chen vào được?”

Những lời ấy như kim châm, dẫu không ai nói thẳng với Lục Hàn Phong, nhưng đã đủ khiến hắn nhận ra ai mới thực sự là người khiến người đời tôn trọng.


Hai ngày sau, một nữ nhân bước vào viện của Tô Uyển Như.

Nàng mặc áo vải thô, tóc búi thấp, mắt sắc như dao.

Nàng ta tên là Triệu Tố Cầm, từng là thị nữ thân cận nhất của Tô Uyển Như năm xưa, nhưng sau một biến cố bí ẩn đã xin rời phủ. Nay quay về, mang theo khí chất hoàn toàn khác.

“Tiểu thư.” nàng ta cúi đầu “Người cần một con dao, ta chính là con dao đó.”

Tô Uyển Như không nói, chỉ rót trà cho nàng.

“Ngươi còn nhớ ta đã từng dặn gì không? Dao, phải mài đúng chỗ. Không giết vô cớ. Không vấy máu người vô tội.”

Triệu Tố Cầm khẽ cười:

“Thuộc hạ đã học được rồi. Nay, ta về để giúp người… lấy lại những gì thuộc về người.”

Từ hôm đó, người trong phủ bắt đầu nhận ra sự xuất hiện của những bóng dáng lạ lặng lẽ, kín tiếng nhưng rõ ràng không phải hạ nhân bình thường.

Ai hỏi, nha hoàn chỉ đáp một câu:

“Là người cũ của Tô gia trở lại thăm phu nhân.”

Không ai dám hỏi thêm.


Lúc ấy, ở hậu viện, Lâm Dao Dao bắt đầu cảm thấy bất an.

Những món ăn đưa tới ít đi, nha hoàn hầu hạ cũng giảm. Vài lần ra ngoài dạo, đi đâu cũng bị “vô tình” chắn đường. Thậm chí một lần đi ngang qua hoa viên, bỗng một chậu cảnh rơi xuống ngay trước mặt nàng.

Tuy không trúng, nhưng Lâm Dao Dao biết đây không phải ngẫu nhiên.

Nàng ta đến tìm Lục Hàn Phong, nước mắt lưng tròng kể khổ:

“Tướng quân, trong phủ này… thiếp không yên ổn. Phu nhân có lẽ đã nghi ngờ thiếp cướp tình, nên ra tay chèn ép.”

Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi lắc đầu:

“Uyển Như không phải người như vậy.”

Lâm Dao Dao cố kiềm nước mắt, nhưng trong lòng bắt đầu run rẩy, bởi vì người như Tô Uyển Như, một khi không còn hiền hậu, chính là nguy hiểm nhất.


Cùng lúc đó, một bức thư được đưa đến tay Tô Uyển Như.

Là một phong thư từ phủ Thất hoàng tử.

"Tô tiểu thư, trong buổi tiệc hôm trước, tài đức của tiểu thư khiến tại hạ khâm phục. Gần đây ta có vài kế hoạch cải thiện đời sống dân sinh ở phía Nam thành, cần một người hiểu lễ nghĩa và có đầu óc lo liệu. Nếu tiểu thư không ngại, có thể gặp mặt đàm luận một phen."

Tô Uyển Như nhìn bức thư, môi khẽ cong thành nụ cười nhạt.

“Lần này, bàn cờ không còn chỉ là chuyện trong hậu viện nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play