Từ ngày Lâm Dao Dao bị giáng xuống làm hạ nhân, cả phủ tướng quân chìm trong một sự tĩnh lặng khác thường.

Không ai còn dám nhắc đến chuyện “tiểu thiếp ân nhân”.

Ngay cả Lục Hàn Phong, người từng kiêu hãnh đưa nàng ta về giữa tiếng trống khải hoàn nay cũng không thể ngẩng đầu trước ánh mắt lạnh như băng của chính thê mình.

Hắn bắt đầu cảm nhận được một nỗi trống rỗng kỳ lạ.

Mỗi lần đi ngang viện của nàng, vẫn ánh đèn ấy, vẫn tiếng gió lùa qua rèm lụa, vẫn tiếng cầm u uẩn, nhưng không còn là tiếng nàng từng chờ đợi hắn về.

Chỉ là một người phụ nữ đang sống cuộc đời không cần chờ ai.


Một hôm, hắn rốt cuộc không nhịn được, đến tìm nàng.

Tô Uyển Như ngồi dưới giàn hoa tử đằng, tay thêu một mảnh khăn gấm, dáng vẻ an yên lạ thường.

Hắn đứng đó thật lâu, rồi lên tiếng:

“Uyển Như… Ta muốn nói chuyện.”

Nàng không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt:

“Tướng quân nếu muốn bàn chuyện phủ, đã có quản sự. Nếu là chuyện khác, thiếp… không còn gì để nghe.”

Hắn cắn răng, tiến thêm một bước.

“Ta biết… ta đã sai. Sai ngay từ lúc bước xuống ngựa, đưa người khác vào phủ trước cả khi gọi nàng một tiếng ‘phu nhân’.”

Nàng dừng tay, ánh mắt ngước lên bình thản đến tàn nhẫn.

“Chàng sai… không phải vì mang một nữ nhân khác về. Mà là vì nghĩ ta sẽ mãi mãi đứng yên chờ chàng quay đầu.”

Một câu nói như kim châm.

Lục Hàn Phong lùi lại nửa bước, ngỡ ngàng.

“Uyển Như, ta thực lòng muốn bù đắp. Nàng hãy cho ta một cơ hội.”

“Bù đắp?” nàng bật cười nhẹ “Khi ta cần chàng, chàng không ở bên. Khi ta chịu nhục, chàng im lặng. Giờ đây, chàng muốn ‘bù đắp’ bằng một câu xin lỗi?”
“Nếu tình cảm là thứ có thể vá lại bằng vài lời nói... thì năm xưa ta đã chẳng đợi chàng suốt bảy năm.”

Nàng đứng dậy, từng bước rời đi, để lại hắn đứng lặng giữa giàn hoa tím ngắt.


Đêm đó, Lục Hàn Phong uống rượu đến say mèm trong thư phòng.

Trong cơn mê, hắn gọi tên nàng không ngừng:

“Uyển Như… về đi, ta sai rồi… đừng xa ta…”

Ngoài cửa, Triệu Tố Cầm đứng im lặng, ánh mắt tối lại.

Nàng quay về viện, khẽ thưa với Tô Uyển Như:

“Tướng quân say rượu, gọi tên tiểu thư cả đêm.”

Tô Uyển Như đặt chén trà xuống, không nhìn ai, chỉ lặng lẽ đáp:

“Gọi bao nhiêu cũng vô ích. Người ta đánh mất niềm tin… không thể đòi lại bằng cơn say.”


Ngày hôm sau, một bức thư từ hoàng cung gửi tới.

Là lệnh của Thái hậu: mời Tô Uyển Như vào cung dự tiệc tứ tuần, cùng các tiểu thư quý tộc và phi tần.

Trên thư, dòng chữ cuối cùng được viết tay:

“Mong được trò chuyện cùng người có phong thái mẫu nghi thiên hạ.”

Người ký tên Thất hoàng tử.

Đây không còn là một ván cờ. Đây là lời mời bước vào trung tâm quyền lực.

Tô Uyển Như nhìn phong thư, tay khẽ siết lại.

“Nếu đã không thể có được trái tim phu quân… vậy thì ta phải có được một thứ khác đủ để khiến người ấy… cả đời không dám ngoảnh lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play