Mười ngày sau khi Lâm Dao Dao được đưa vào phủ, một bức thiệp mạ vàng từ phủ Quốc công được gửi tới Tô phủ.
Là tiệc thưởng hoa do Thái phu nhân phủ Quốc công đích thân tổ chức — danh nghĩa là gặp gỡ nữ quyến quý tộc, nhưng người trong giới ai cũng biết: đó là nơi thể hiện vị thế của từng gia tộc, từng nữ chủ nhân trong giới thượng lưu.
Một tấm thiệp mời được gửi đến… mang tên Tô Uyển Như, chính thê của Lục tướng quân.
Chứ không phải là cái tên Lâm Dao Dao mới được sủng ái gần đây.
Sáng sớm hôm đó, sân trước phủ tướng quân nhộn nhịp người hầu chuẩn bị. Tô Uyển Như khoác lên người một bộ váy gấm màu xanh thẫm thêu hoa sen trắng, đơn giản nhưng tinh tế đến từng đường kim mũi chỉ.
Bên hông nàng, chiếc ngọc bội Tô gia truyền đời đung đưa theo từng bước chân. Gương mặt nàng được trang điểm nhẹ nhàng, tóc vấn cao cài trâm phỉ thúy – không rực rỡ lộng lẫy như Lâm Dao Dao, nhưng vừa vặn thanh nhã đến mức không ai có thể rời mắt.
Lúc nàng bước ra, cả viện đều khựng lại trong một khoảnh khắc.
Ngay cả Lục Hàn Phong – từ xa nhìn thấy – cũng nhất thời thất thần.
Lâm Dao Dao tiến đến, khẽ nhún người cười duyên:
“Phu nhân hôm nay đúng là rạng rỡ. Không biết tiệc thưởng hoa ấy, có cho phép… thiếp đi theo không?”
Tô Uyển Như xoay người, ánh mắt bình thản nhìn nàng ta từ trên xuống dưới.
“Ngươi là tiểu thiếp, chưa có danh phận chính thức ghi sổ. Quốc công phủ là nơi nào? Dám dẫn người thân phận chưa rõ đến, không chỉ tự rước họa, mà còn làm mất mặt cả Lục gia.”
Lâm Dao Dao tái mặt.
Tô Uyển Như chỉ cười nhạt, không cần lên giọng, không cần chỉ trích – nàng chỉ dùng quy củ đè người, và người kia không có lý do nào để phản bác.
Nàng bước lên kiệu hoa, không quay đầu lại.
Nước cờ đầu tiên, nàng lấy danh nghĩa chính thê, danh vọng Tô gia, và cả lễ nghĩa của giới quý tộc để bóp nghẹt sự hiện diện của Lâm Dao Dao ngay trước mặt Lục Hàn Phong.
Buổi tiệc thưởng hoa.
Khi Tô Uyển Như xuất hiện, các phu nhân quyền quý đều đứng dậy đón chào.
“Tô tiểu thư thật có phong thái mẫu nghi.”
“Nghe nói là đợi Lục tướng quân bảy năm, không một lời oán than. Bây giờ thật sự xứng là chủ mẫu phủ tướng quân.”
“Đúng là khí chất xuất thân thế gia, không phải người thường có thể sánh bằng.”
Tô Uyển Như khẽ mỉm cười, tiếp đón từng người một, từng câu nói đều đúng mực, vừa không quá thân thiết, vừa giữ được khoảng cách cao quý.
Trong đám người, có một ánh mắt lặng lẽ quan sát nàng rất lâu.
Là Thất hoàng tử, người từng được xem là vô danh, nhưng mấy năm gần đây đang dần nổi lên trong triều với danh tiếng mưu trí hơn người.
Ánh mắt hắn nhìn nàng, không phải của người say mê nữ sắc… mà là kẻ đánh giá một người có thể bước vào bàn cờ lớn hơn.
Khi nàng trở về phủ vào buổi chiều, Lục Hàn Phong đang chờ ở tiền viện. Hiếm khi hắn ở nhà vào ban ngày, càng hiếm khi tự mình ra cửa nghênh đón.
“Uyển Như, hôm nay… nàng thật đẹp.”
Nàng dừng lại, mỉm cười nhàn nhạt.
“Tướng quân chớ nói lời dư thừa. Chữ 'phu nhân' chàng từng không xứng gọi, hôm nay cũng chưa chắc đã có lại được.”
Nàng bước đi, tà áo lướt qua vai hắn, nhẹ nhàng… nhưng lạnh lẽo như gió tháng chạp.