Sau đêm đó, Tô Uyển Như không khóc, cũng không nổi giận. Nàng không đến tìm hắn, càng không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của “tiểu thiếp ân nhân” kia.

Cả Tô phủ những tưởng sẽ có một màn tranh sủng long trời lở đất, nhưng không.

Nàng im lặng như mặt hồ mùa thu tĩnh mịch, sâu không lường được.


Ba ngày sau, Lâm Dao Dao chính thức được sắp xếp một viện nhỏ trong hậu viện, sát cạnh chỗ của Tô Uyển Như.

Ngày đầu chuyển vào, nàng ta chủ động đến thỉnh an chính thê, lễ độ như khuôn mẫu:

“Tiểu thiếp Dao Dao, tham kiến phu nhân.”

Tô Uyển Như nâng mắt, thong thả nhìn nàng từ đầu đến chân. Người con gái trước mặt nàng dung mạo xinh đẹp, giọng nói mềm mại như tơ, nhưng ánh mắt kia... lại giấu lưỡi dao bén ngót sau từng cái chớp mi.

Nàng khẽ mỉm cười:

“Nghe nói cô là ân nhân cứu mạng của tướng quân, có công lớn, ta thân là chính thê, cũng nên lấy lễ đối đãi. Nhưng mà…”
“Từ nay trở đi, việc trong phủ đều do ta quyết định. Người vào ta có thể đón, người ra ta cũng có thể đuổi.”

Lâm Dao Dao hơi tái mặt, cười gượng:

“Phu nhân… Dao Dao không dám phạm lễ.”

Tô Uyển Như đứng dậy, tiến đến gần, vỗ nhẹ vào tay nàng ta, giọng không lớn, không nhỏ:

“Vậy thì tốt. Ta không thích tranh giành. Nhưng đừng ai lầm tưởng sự nhẫn nhịn là yếu đuối.”


Từ ngày đó, Tô Uyển Như bắt đầu sắp xếp lại phủ tướng quân.

Nàng gọi toàn bộ quản sự, ma ma, nha hoàn đến dặn dò lại quy củ. Ai không nghe lời — đổi. Ai gian dối — đuổi. Ai hai lòng — xử.

Chỉ trong vòng nửa tháng, cả phủ yên ắng đến mức không một tỳ nữ dám ngẩng đầu khi đi ngang chỗ nàng.

Lục Hàn Phong nghe thuộc hạ báo lại, chỉ chau mày:

“Uyển Như vốn hiền lành, sao đột nhiên nghiêm khắc như vậy?”

Thuộc hạ cúi đầu, không dám trả lời. Nhưng có người lặng lẽ nói một câu bên tai hắn:

“Tướng quân, có lẽ… chính vì phu nhân không còn mong chờ nữa, nên mới bắt đầu nghĩ đến việc sống vì chính mình.”

Hắn ngẩn người.

Hôm ấy, hắn đến viện của nàng, nhưng lại dừng lại trước cửa rất lâu, cuối cùng… không dám gõ.

Bởi vì bên trong, tiếng đàn ngân lên – lạnh như gió mùa đông, sắc như băng vỡ.


Đêm đó, Lâm Dao Dao giả vờ trượt chân ngã vào lòng hắn.

Hắn không đỡ.

Ánh mắt hắn lúc ấy nhìn về phương xa, nơi phòng của Tô Uyển Như vẫn sáng đèn.

Hắn bắt đầu hiểu ra hắn đã cưới được người con gái tốt nhất trong thiên hạ, nhưng lại trao danh phận “phu nhân” cho một người mà hắn chưa từng thật lòng quý trọng.

Chỉ là… nàng ấy đã không còn ở nguyên chỗ cũ để chờ hắn nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play