Sáng sớm, sương còn đọng đầu ngọn cỏ, Du Nhi xách giỏ tre, đội nón lá, ra thăm mảnh ruộng lúa phía sau làng – nơi bà Tư thương tình cho mượn để gieo lúa vụ đầu. Mảnh ruộng nhỏ giờ đã ngập trong sắc xanh mướt mát. Gió thổi qua, lúa non lay động như một biển sóng dịu dàng. Trên bờ ruộng, vài khóm cỏ gà mọc chen, bướm vàng bay lượn quanh chân.
Cô cúi xuống bắt vài con sâu ăn lá, lật nhẹ từng bẹ lúa kiểm tra, tay đã quen với công việc chân ruộng – không còn là cô gái hiện đại từng nắm chảo thép, mà là một thôn nữ thật sự, gắn bó với từng thước đất này.
Mẹ cô đi cùng, lặng lẽ bước phía sau. Cả hai ít nói, chỉ nghe tiếng gió và tiếng chim gọi sớm. Một lúc sau, mẹ dừng lại, cất giọng khẽ:
– “Ruộng mình năm nay được mùa. Công con bỏ ra… mẹ thấy cả.”
Du Nhi quay đầu lại, cười:
– “– “Con cũng học từ mẹ mà. Lúc đầu chẳng biết gì, nhưng nhìn mẹ làm riết rồi cũng quen tay.”
Mẹ cô không đáp, chỉ xoa nhẹ vai áo con gái, mắt ánh lên thứ gì đó khó tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play