Nắng trưa trải vàng khắp sân, giàn bầu ngoài hiên lay nhẹ, tán lá rủ bóng mát xuống chiếc bàn tre nơi cả nhà đang dùng bữa. Cơm canh đạm bạc, chỉ là đĩa rau muống xào tỏi, bát canh chua cá rô và dưa cải muối nhưng tiếng cười nói rôm rả, lòng người lại thấy no đủ.
Du Nhi múc thêm canh vào bát của mẹ, rồi đẩy chén cháo ngũ cốc về phía Hàn Kính. Hắn nhận lấy, không quên nhíu mày: “Cô vẫn hay nấu mấy món lạ lùng như vậy à?”
Cô cười híp mắt: “Lạ nhưng bổ. Ăn đi rồi anh sẽ biết.”
Tiếng guốc lẹp xẹp vang lên từ đầu ngõ, cắt ngang sự ấm cúng. Một cô gái trẻ chạy tới, dáng người mảnh dẻ, áo quần bụi bặm, trán lấm tấm mồ hôi. Cô gái dừng lại trước cổng, tay run run giữ chặt chiếc túi vải nhỏ, ánh mắt vừa lo sợ vừa hy vọng.
– “Cháu… cháu là Mai Tâm… mẹ cháu từng nhắc đến một người tên là dì Lan… Là bằng hữu cũ, bảo nếu có ngày hoạn nạn thì tới đây tìm…” – Giọng cô run rẩy, gần như lạc đi vì mệt và xúc động.
Mẹ Du Nhi bỏ vội chén cơm, bước ra. Nhìn kỹ cô gái, ánh mắt bà thoáng giật mình rồi chùng xuống: “Cháu là con gái của Linh à? Trời ơi… Mau vào nhà đã.”
**
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT